Tôi biết lời nói của tôi có tác dụng rồi, suy cho cùng trên thế gian này ngay cả con sâu cái kiến hèn mọn cũng ao ước được sống, chứ đừng nói đến mấy người bọn họ đều là những vị thần cao quý ở trên trời.
Lúc này Thần Núi đứng trước Nữ Hi, nhìn tôi nói những lời này, anh ta tỏ vẻ có phần 2 nghi ngờ, hỏi tôi: “Bạch Tô, bài ca này của cô đâu ra nữa vậy? Nếu như Liễu Long Đình thật sự bình phục trở lại, anh ta còn có thể cử cô ra đây đón tiếp chúng tôi sao? Đây không phải là kế vườn không nhà trống mà cô nói sao!
Chỉ số thông minh của Thần Núi làm cho tôi cảm thấy sợ hãi, tôi sợ nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, Thần Núi sẽ vạch trần mưu kế của tôi, vì thế tôi liền làm ra vẻ mặt vì không được tin tưởng mà tức giận với Thần Núi nói: “Anh muốn tin hay không liên quan gì đến tôi.”
Sau khi tôi nói lời này với Thần Núi, quay đầu lại nhìn Nữ Hi nói với cô ta: “Nữ Hi, xin lỗi cô, tôi không giúp được gì cho cô, bởi vì tôi yêu Liễu Long Đình, nên tôi không thể phối hợp với cô đi giết anh ấy, tôi làm không được, chỉ có điều tôi cũng biết là bởi vì có sự quyết định của cô mới có thể xuất hiện trên thế gian này, tôi nói thật cho cô biết nhé, Liễu Long Đình muốn tôi mời mọi người vào trong, cũng không phải mời mọi người đi dự tiệc gì đó, anh ấy chỉ là muốn mở rộng binh lực của mình, muốn mọi người mang theo một trăm nghìn đạo quân lớn đi vào, thôn tính bọn tà yêu ở Quy Khư, tăng cường sức mạnh của bọn chúng, Liễu Long Đình là muốn đem đám thiên binh này xem như loại dinh dưỡng, nếu như cô quan tâm đến tính mạng thì nhanh chóng đi đi, nếu như không quan tâm thì cứ việc đi vào.
Sau khi tôi nói xong, ra lệnh cho tất cả tà yêu ở bên cạnh tôi, nhường đường cho Thần Núi và Nữ Hi cùng với thiên binh thiên tướng của bọn họ để bọn họ đi vào.
Lời tôi nói với Nữ Hi, tôi yêu Liễu Long Đình là thật, Liễu Long Đình muốn giết bọn họ là giả, loại thật giả rõ ràng này, cộng thêm sự biểu diễn của tôi cũng thật thích hợp, lúc tôi mời họ đi vào, trên mặt tôi không chút biểu cảm, chỉ là dáng vẻ sống chết của bạn họ đối với tôi không đáng nửa đồng tiền, ngồi nghiêng trên thần liễn, một bên đùa giỡn với roi da, một bên buồn chán nhìn bọn họ.
“Đi vào đi, sao vậy? Bây giờ sợ rồi à?” Tang Hạ nghiến răng nghiến lợi cười nói với Thần Núi: “Anh giết chết biết bao nhiêu tà yêu của chúng tôi, bây giờ bệ hạ của tôi đã tỉnh dậy rồi, chỉ cần anh dám bước vào Quy Khư của chúng tôi, đừng nói là anh, ngay cả Nữ Hi cũng sẽ chết không được tử tế, tất cả các người sẽ chết không được tử tế!”
Thần Núi anh ta vốn dĩ không hề sợ lời: đe doạ của Tang Hạ, thấy Tang Hạ cố tình giễu cợt anh ta như vậy, vốn dĩ là không để trong lòng, hướng về phía tất cả thiên binh quát một tiếng: “Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, bây giờ chúng ta đi về phía trước Quy Khư, giết hắn không còn một manh giáp!”
“Từ từ đã!” Không đợi những thiên binh lộ vẻ mặt khó xử, Nữ Hi cũng lớn tiếng lạnh giọng quát một tiếng, sau đó hạ giọng xuống: “Chúng ta rút lui trước.”
Thần Núi nghe Nữ Hi nói phải rút lui, lập tức không suy nghĩ mà quay đầu nhìn Nữ Hi, chất vấn Nữ Hi: “Tại sao phải rút lui?”
Nữ Hi nhìn tôi, giọng nói bình tĩnh trả lời: “Chúng ta đánh không lại, tôi không muốn lại để một trăm ngàn thiện binh này một lần nữa trở thành vật hi sinh.”
“Nhưng trước đây cũng biết rõ là đánhkhông lại, không phải cô nói là từ từ làm hao mòn sức mạnh của Liễu Long Đình sao? Bây giờ tại sao lại thay đổi rồi? Hơn nữa Liễu Long Đình cũng không có mặt, ai biết được lời Bạch Tô nói là giả hay thật? Vài ngày ai trước Liễu Long Đình cho tôi tinh khí ngàn năm của anh ta, coi như là anh ta che giấu tốt, nhưng tôi cũng có thể phát hiện ra anh ta đang cố gắng hết sức che giấu rằng anh ta rất mạnh, lần này chúng ta tấn công vào trong, không chừng có thể giết chết Liễu Long Đình!”
Khi Thần Núi nói lời này cũng quay đầu sang nhìn tôi, nhưng ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, là không cam tâm, là không vừa lòng, là căm hận!
Thần Núi và Nữ Hi không giống nhau, Nữ Hi muốn giết Liễu Long Đình, nhưng chỉ vì những sinh linh mà cô ta muốn bảo vệ, mà Thần Núi, anh ta chỉ là hận tôi và Liễu Long Đình, một lòng muốn trả thù chúng tôi.
“Vu Quân.” Giọng nói của Nữ Hi nói với Thần Núi lập tức trở nên nặng nề: “Tôi không biết cậu có thù hận kinh khủng như thế nào với Liễu Long Đình, tôi cũng không muốn biết, thù hận của anh, anh tự đi mà báo thù, đừng lấy tính mạng của tướng sĩ dưới trướng tôi làm trò đùa, sau này chúng ta sẽ có cơ hội đối phó với Liễu Long Đình!”
Nói xong, Nữ Hi liền bay thẳng lên giữa trời, hướng về phía đám thiên binh nhiều chi chít ở bên ngoài hô: “Chúng ta quay về trời!”
Khi tôi nghe được Nữ Hi hô hào lên lời này, hòn đá luôn canh cánh treo trong lòng tôi rốt cuộc cũng có thể buông xuống, thậm chí là vô cùng kích động, chẳng qua là hiện tại đội quân lớn của Nữ Hi bọn họ vẫn chưa rút lui hoàn toàn, bây giờ tôi vẫn chưa thể đắc ý vênh váo.
Một trăm ngàn thiên binh, lúc này cuồng cuộn rời khỏi biển của Quy Khư, cho dù là Thần Núi lại muốn đánh vào, một mình anh ta, không có sự giúp đỡ của Nữ Hi và trăm ngàn thiên binh, cứ cho là anh ta lấy sức mạnh nghìn năm trước của Liễu Long Đình cũng vô dụng, anh ta cũng đấu không lại tất cả tà yêu trong Quy Khư, khi anh ta quyết định rút lui, hai mắt có chút độc ác mà nhìn chằm chằm vào tôi: “Bạch Tô, cô đừng có vui mừng quá sớm, món nợ này, cô nhất định phải trả hết cho tôi!”
Nói xong, anh ta nhìn Tang Hạ mà anh ta đang cầm trên tay, trong một lúc tôi vẫn lo là anh ta sẽ giết Tang Hạ để bịt miệng, nhưng Thần Núi không làm vậy, anh ta rất có mục tiêu, đối với những người mà anh ta vốn dĩ không có hứng thú, ngay cả giết anh ta cũng không thèm giết! Vì thế trước khi anh ta và Nữ Hi dẫn theo trăm ngàn thiện binh rời đi, Thần Núi dùng sức ném Tang Hạ trong tay anh ta về phía trước, lạnh nhạt mắng một câu đồ vô dụng, sau đó tung người, cùng với Nữ Hi bay ra khỏi Quy Khư.
Hàng ngàn hàng vạn thiên binh, tất cả cũng dần dần biến mất trước mặt tôi, biến mất về phía biển của Quy Khư, trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày tôi có thể cứu mạng Liễu Long Đình, nếu như lần này Thần Núi và Nữ Hi xông thẳng vào Quy Khư, cả Quy Khư này, và cả Liễu Long Đình, sợ rằng từ đây sẽ bị phá huỷ chìm xuống, là tôi cứu mạng Liễu Long Đình, là tôi cứu vùng Quy Khư này.
Sau khi bọn người Thần Núi rút lui, dân chúng ở Quy Như liền hò reo ngay lập tức, ngay cả những tướng sĩ ra đây cùng với tôi, ai ai cũng lộ vẻ vui sướng vì thành công trên gương mặt, mà Tang Hạ vừa rơi xuống từ trên tay Thần Núi, cộng thêm ban nãy cô ta nghe tôi nói Liễu Long Đình tỉnh dậy rồi, lập tức kêu những người vừa đi ra chúng tôi quay trở về, hơn nữa bởi vì tôi bây giờ đang ngồi trên thần liễn của Liễu Long Đình, Tang Hạ cô ta bảo vệ Liễu Long Đình có chút quá mức, cảm thấy tôi không xứng ngồi trên thần liễn này, vì thế kêu tôi xuống, cùng cô ta đi bộ trở về cung.
Tang Hạ cũng không biết, ý tưởng đẩy lùi binh địch này là của tôi, còn cho rằng là Liễu Long Đình sắp xếp tôi làm, lúc này nhìn thấy dáng vẻ lười nhác mặc áo choàng tắm và khoanh chân lại vậy mà xuất hiện trước đám thuộc hạ, dọc trên đường đi liền liên tục quở trách tôi, mà trong lòng luôn bị sự thành công vui sướng này làm cho ngây ngất đầu óc, vốn dĩ không để ý cô ta đang nói cái gì, chỉ cảm thấy tôi sau lần chiến thắng này, thắt lưng của tôi cũng căng cứng rồi, cho dù là ở Quy Khư này, không phải quê hương tôi, cũng không phải nhà của tôi, tôi đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, tôi muốn nói với từng người ở Quy Khư này, nói với Liễu Long Đình, tôi không phải kẻ bất tài, cho dù là tôi không có sức mạnh, tôi cũng có tác dụng riêng của tôi.
Chúng tôi mang một đầu óc trống rỗng trở về, sau khi tôi và Tang Hạ về đến thần lộ cung, Tang Hạ cũng không hề nghe tôi giải thích, lập tức xông về phía cửa tẩm cung của Liễu Long Đình, nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh cửa tẩm cung của Liễu Long Đình liền kêu tất cả bọn họ tản ra, không đi lo chuyện của mình, vây quanh ở đây làm gì?
Tôi vội vàng đi qua phía Tang Hạ, nói rằng Liễu Long Đình hiện tại vẫn chưa tỉnh, kêu cô ta nhẹ nhàng một chút, nhưng lúc này Tang Hạ không hề nghe lời tôi, trái lại còn hỏi ngược lại tôi: “Nếu như bệ hạ vẫn chưa tỉnh, cô có thể to gan như vậy mà kịp thời cứu chúng tôi sao?”
Tôi biết là do bình thường tôi quá nhu nhược, nên Tang Hạ không tin tưởng tôi là điều hiển nhiên, nhưng sau khi Tang Hạ gõ cửa phòng Liễu Long Đình vài cái, một cung nữ trong cung mới bước ra mở cửa, Tang Hạ vừa bước vào, chạy vội đến bên cạnh giường Liễu Long Đình, nhìn thấy Liễu Long Đình thật sự giống như tôi đã nói, im lặng nằm trên giường, không có tí dấu hiệu nào của việc tỉnh dậy..
“Bệ hạ? Thần hoàng?”
Tang Hạ kêu lên vài câu, Liễu Long Đình không hề có động tĩnh gì, lúc này Tang Hạ mới dần dần ổn định trở lại, từ từ đi về chiếc ghế bên cạnh bàn, dường như có chút mất mát mà ngồi xuống, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Tôi cho rằng cô ta đang lo lắng thân thể của Liễu Long Đình, vì thế nói với Tang Hạ rằng bên trong cơ thể Liễu Long Đình bây giờ vẫn còn một khí tức mạnh mẽ đang bảo vệ anh ấy, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại, kêu cô ấy yên tâm đi. Mà Tang Hạ lại ngẩng đầu lên áo nhìn, nói với tôi: “Tôi biết bệ hạ sẽ tỉnh dậy, sau khi anh ấy tỉnh dậy nhất định sẽ tổ chức cho cô một bữa tiệc lớn, cô thắng rồi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT