*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thân phận vớ vẩn? Liễu Long Đình lại còn trách thân phận của tôi ư? Tôi nhất thời cảm thấy buồn cười, phản bác Liễu Long Đình: “Cái gì là thân phận vớ vẩn? Thân phận của anh cao quý lắm hả? Anh dựa vào đâu mà nói tôi?”

“Chỉ dựa vào tôi là vị thần tối cao trong tất cả thần linh, thủ trưởng của em. Em chẳng qua chỉ là một tiểu thần cai quản Cửu Trọng Thiên giúp tôi mà thôi.”

Nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi nhất thời cả kinh, cúi đầu nhìn anh ta. Liễu Long Đình đang bị tôi bóp chặt, cũng không giãy dụa, đôi mắt tròn vo nhìn tôi. Mặc dù bề ngoài của anh ta lúc này vô cùng đáng yêu, nhưng trong mắt anh ta lại lộ ra nghiêm túc mang theo chút trào phúng, khiến tôi bỗng chốc không muốn nói đùa với anh ta. Liễu Long Đình mới nói có thể bãi miễn tôi, nói vậy là anh ta đã khôi phục ký ức trước kia rồi sao?

Thần Đông Hoàng? Anh ta chính là Thần Đồng Hoàng?

“Có phải anh đã khôi phục ký ức rồi không?” Tôi thử hỏi Liễu Long Đình.

Thấy tôi buông lỏng tay, Liễu Long Đình bò xuống dưới, nói: “Nhờ hồng phúc của em khiến tôi dần dần nhớ lại chút chuyện ngày xưa.

Mặc dù tôi còn đang giận Liễu Long Đình, nhưng khi nghe anh ta nói đã khôi phục ký ức kiếp trước, tôi lại không nhịn được tò mò về anh ta. Trong tam giới, ngay cả thiên đình cũng là do kiếp trước của tôi cai quản, chẳng lẽ tôi không phải là thần linh lớn nhất sao? Cho dù Liễu Long Đình là Thần Đông Hoàng thì anh ta cũng chỉ là Yêu Hoàng ở Quy Khư mà thôi, tôi còn không đến mức là thuộc hạ của anh ta.

“Trước kia anh chẳng phải chỉ là Yêu Hoàng ở Quy Khư thôi sao? Trước kia tôi với Nữ Oa Đại Thần như chị em ruột, sao có thể là tiểu thần trong tay anh?”

Nghe tôi nói xong, con rắn trắng cất tiếng cười nhạo: “Nữ Oa Đại Thần? Nhớ ngày xưa khi tôi vẫn còn là Yêu Hoàng, Nữ Oa chẳng qua chỉ là một con yêu tinh nho nhỏ, nếu không phải cô ta sáng tạo nhân loại, sau đó lại vá trời, tôi nể tình cô ta đã cống hiến rất lớn cho thế gian mới đón cô ta lên Cửu Trọng Thiên, phong cô ta làm thần thì bây giờ cô ta vẫn chỉ là yêu quái, chẳng khác nào tôi lúc này.”

Trong mắt tôi Nữ Oa Đại Thần là vị đại thần có đẳng cấp cao nhất. Khi Liễu Long Đình nhẹ bẫng kể lại Nữ Oa Đại Thần được sắc phong làm thần như thế nào, tôi nhất thời khó mà tin nổi. Trước kia tôi cho rằng Thần Đông Hoàng chỉ là vị thần cai quản Quy Khư, bây giờ nghe Liễu Long Đình nói vậy thì hình như Thần Đông Hoàng cai quản tất cả đại thần trong thiên hạ, mà lúc trước tôi vẫn cho rằng kiếp trước của mình rất ghê gớm, bây giờ so sánh với Liễu Long Đình thì trong lòng lại không cam tâm, không muốn tin tưởng kiếp trước Liễu Long Đình là Thần Đông Hoàng. Sao Thần Đông Hoàng lại có quyền lực lớn đến thế?

“Nếu kiếp trước anh ghê gớm như vậy thì tại sao còn đầu thai xuống thế gian, biến thành thân phận để tiện thế này?"

Liễu Long Đình nói anh ta là vị thần tối cao trên thế gian, thần tối cao đầu thai xuống trần gian sao lại sống đau khổ như thế?

Nghe thấy tôi đặt câu hỏi như thẩm vấn tội phạm, Liễu Long Đình nở nụ cười, hỏi lại tôi: “Nếu tôi đều nhớ lại hết thì tôi còn cần em lấy lại đôi mắt, giải trừ phong ấn làm gì?”

“Chẳng phải anh nói anh là thủ trưởng của tôi sao? Tại sao tôi còn có thể giải trừ phong ấn trên người anh?” Tôi buồn cười. Liễu Long Đình còn có thể bịa ra lời nói dối nào giả trân hơn nữa không?

“Tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu về chuyện em đã phong ấn tôi như thế nào, nhưng không nghĩ ra, nhưng tôi biết đôi mắt của em từ đầu tới. Đôi mắt đó là vũ khí mà em chế tạo ra để chuyên đối phó với tôi. Sau khi đôi mắt đó được chế tạo xong, một con si mị tên là Vu đã biến thành vật thí nghiệm cho em dùng thử đôi mắt. Sau đó em lại đi tìm tôi, dùng đôi mắt của em mê hoặc tôi. Mặc dù tôi không biết ý đồ của em là gì, nhưng tôi biết tôi rất chán ghét cách làm này của em. Em khiến tôi làm trâu làm ngựa cho Mãng Ngân Hoa ở trần gian mấy trăm năm, loại nhục nhã này không phải một sớm một chiều tôi có thể thanh toán rõ ràng với em.

Giọng Liễu Long Đình vừa lạnh lùng vừa trào phúng. Từ giọng nói của anh ta, tôi hoàn toàn không nhận ra bất cứ tình cảm nào, ngược lại anh ta còn trách cứ kiếp trước của tôi dùng đôi mắt mê hoặc anh ta. Phút chốc tôi lập tức nghi ngờ Liễu Long Đình đã có ký ức kiếp trước, có khi nào cũng thay đổi tình cảm với tôi không?

Trước kia Liễu Long Đình vẫn lo lắng nếu tôi khôi phục ký ức kiếp trước thì sẽ không có tình cảm với anh ta. Bây giờ đúng như câu nói cười người hôm trước hôm sau người cười, tôi còn chưa về chỗ cũ, vẫn còn làm một nhân loại, còn Liễu Long Đình thì khác, anh ta giết anh trai, tự sát rồi trực tiếp hồi sinh trong suối thánh Quy Khư, sau khi sống lại, anh ta đã không còn là Liễu Long Đình trước kia.

Lúc này, tôi đều không dám hỏi anh ta còn yêu tôi hay không. Nếu yêu tôi thì có lẽ sẽ không nói với tôi bằng giọng điệu đó, nhưng nếu không yêu tôi thì anh ta bỗng nhiên tới đây tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ sợ tôi làm hỏng kế hoạch của anh ta? Nếu tôi không lấy lại đôi mắt thì anh ta sẽ không nhớ lại chuyện trước kia?

Thấy tôi không trả lời, Liễu Long Đình trèo lên người tôi, gác đầu lên ngực tôi nói: “Tôi không cần biết em làm gì, nhưng em nhất định phải lấy lại đôi mắt của em. Làm thế thì chẳng những tốt cho em mà còn tốt cho tôi. Nếu em không lấy lại được đôi mắt, đừng nói là trở lại chỗ cũ, đời này em sống sót cũng khó khăn. Khi nào em lấy lại đôi mắt, trở lại vị trí cũ, mở phong ấn trên người tôi, có tôi bảo vệ em thì thiên hạ này sẽ không còn bất cứ kẻ nào dám đụng vào em.”

Nói tới đây, Liễu Long Đình bò xuống dưới: “Tôi đã nói xong rồi. Chẳng qua tôi vẫn giữ lời nói như trước, tôi không ép em. Nếu em muốn sống chung với Thần Núi thì tôi cũng chúc phúc cho em, nếu không muốn đi theo anh ta thì cứ làm theo kế hoạch. Lựa chọn con đường nào tùy em. Tôi đi đây”

Khi rắn trắng bò xuống đất, tôi bỗng cảm thấy xót xa. Thừa dịp anh ta còn chưa đi xa, tôi nhanh chóng hỏi một câu: “Vậy anh còn yêu tôi không?”

Rắn trắng quay lại nhìn tôi: “Đương nhiên tôi yêu em, nhưng tôi chỉ yêu kiếp này của em. Kiếp này em thú vị hơn kiếp trước nhiều. Nếu em còn muốn đi theo tôi thì sau này cứ xuất hiện trước mặt tôi với dáng vẻ này, tôi sẽ vẫn yêu em như trước kia.”

Nói xong câu này, Liễu Long Đình thoáng chốc biến mất trước mặt tôi. Tôi ngơ ngác nhìn nơi anh ta biến mất, trái tim quặn thắt đau đớn. Chẳng trách sau khi trở về từ Quy Khư, Liễu Long Đình càng ngày càng thờ ơ với tôi, chỉ vì anh ta đã nhớ lại càng ngày càng nhiều chuyện trước kia, chuyện đó đã hòa tan tình yêu dành cho tôi kiếp này, thế nên anh ta mới càng ngày càng lạnh nhạt với tôi. Trước kia tôi còn dám bốc đồng



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play