Thần Núi cười rất dữ tợn, cho dù anh ta có nhan sắc nghiêng thành thì cũng không thể che giấu vẻ đắc ý của anh ta.
Anh ta đắc ý nhìn tôi, cho rằng mình đã thắng, tôi lúc này cũng như trước kia anh ta bị hạ chú, tôi sẽ thống khổ vì yêu anh ta, anh ta có vốn liếng để khiến tôi thống khổ.
Chẳng qua người khiến tôi thống khổ lại là Liễu Long Đình.
Tôi không tin Liễu Long Đình sẽ đối xử với tôi như vậy, cho dù trước kia anh ấy thực sự làm vậy với tôi thì cũng sẽ không giấu diếm chuyện này, anh ấy chỉ nói những người phụ nữ đó là cho Mãng Ngân Hoa, sao lại là hại tôi? “Nhưng anh vẫn đối phó với Liễu Long Đình, vẫn muốn phá hủy tình cảm của tôi với anh ấy” Tôi vạch trần Thần Núi.
Nghe vậy, vẻ mặt dữ tợn của Thần Núi biến mất, nhìn tôi nói: “Đúng là thế, tôi đối phó với Liễu Long Đình là vì không muốn hai người yên thân, cũng không muốn cô cứ bị cậu ta lừa gạt.
Dù gì đi nữa tôi cũng không thể từ bỏ cô, tôi chỉ từng yêu một mình cô, cho dù cô không yêu cô, dù tôi tự nhủ rằng mình phải hận cô, không cần cô, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn muốn chiếm lấy cô, muốn được ở bên cạnh cô.
Trước kia tôi cố kỵ các anh em, không dám tới gần cô một bước.
Mỗi ngày họ đều kêu tôi giết cô để trả thù cho họ, nhưng tôi không làm được.
Khi đó tôi rất hâm mộ Liễu Long Đình, mặc dù cậu ta hại cô, nhưng ít nhất khi muốn gặp cô thì cô vẫn có thể xuất hiện trước mặt cậu ta, cậu ta có thể nói chuyện với cô.
Nhưng tôi lại không được, tôi thậm chí không có dũng khí xuất hiện trước mặt cô.
Bây giờ cô vui lắm đúng không? Tôi dùng cách trước kia của cô để đối phó lại với cô, còn ở bên cạnh cô, không khiến cô khổ sở vì tôi, nếm trải cảm giác thống khổ sống không bằng chết” Tôi còn cho rằng Thần Núi là biến thái, nhưng bây giờ nghe anh ta kể xong, tôi bỗng cảm thấy trước kia Thần Núi hờ hững khi ở bên cạnh tôi đều là ngụy trang, anh ta biết tôi sẽ không thích anh ta nên muốn lấy đôi mắt thao túng tư tưởng của tôi.
Bây giờ trong mắt anh ta, tình cảm của tôi giống như anh ta trước kia, cho nên mới nói hết những lời này cho tôi nghe.
Nhưng bây giờ bất kể là vì lý do gì thì tôi đều không thể thẳng thắn với Thần Núi rằng tôi chỉ giả vờ thích anh ta mà thôi.
Nếu nói thật thì cảm xúc mấy ngàn năm lắng đọng của anh ta chỉ kể cho mình tôi nghe,mà tôi lại không trúng lời nguyền mắt của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ sụp đổ, tôi cũng sẽ không có kết cục tôi.
Tôi không muốn làm hại anh ta, cũng không muốn làm trái lời mà Liễu Long Đình dặn, vì thế tôi ôm sau lưng Thần Núi, nói với anh ta: “Đúng thế, tôi cảm ơn anh vì không rời khỏi tôi, để tôi mỗi ngày không cần nhớ nhung anh.”
Tôi không biết mình có thể mềm mại đến thể.
Nghe tôi nói xong, Thần Núi ngẩng đầu lên cử như không muốn cho nước mắt chảy xuống.
Chờ cảm xúc dịu đi, Thần Núi mới nói: “Đúng thế, cô phải biết ơn tôi.
Nhưng cô đừng quên kiếp trước cô đối xử với tôi như: thế, sự thù hận của tôi không phải một hai câu thì có thể xóa bỏ.
Cô cũng đừng cho rằng tôi yêu cô thì sẽ tốt với cô, tôi muốn lấy lại đôi mắt này là để cô yêu tôi, sau đó tôi mới có thể thỏa thích tra tấn cô, vậy thì tôi mới vui vẻ!” Tôi vừa mới khen Thần Núi còn có nhân tính, nhưng bây giờ nghe anh ta nói thì vẫn cảm thấy anh ta là biến thái, nhưng tôi vẫn giả vờ ra vẻ đáng thương.
Thấy tôi như vậy, Thần Núi không hề thương hại mà như nhớ ra chuyện khác, nói với tôi: “Chẳng qua trước khi trừng phạt cô, tôi có một món quà muốn tặng cho cô, bảo đảm cô sẽ thích” “Quà gì?” Tôi đi theo Thần Núi.
Thần Núi chắp một tay sau lưng dẫn tôi đi đến phòng tập vật sau thiên điện, mở cửa ra, chỉ thấy bên trong cỏ dại lan tràn, thi thể của Mãng Ngân Hoa nằm trong phòng, đôi mắt đã bị móc ra, hoa phục trên người cũng rách mướp, vật trang sức trên đầu rơi vương vãi trên đống có.
Nhìn lọc Mãng Ngân Hoa luôn diễu võ giương oai trước mặt tôi bây giờ lại chết trong một căn phòng tập vật nho nhỏ, tôi không khỏi nghẹn trong lòng, sau đó bình tĩnh lại.
Thần Núi đứng bên cạnh thấy tôi nhẹ nhõm thì cười lạnh nói: “Tôi đã trả thù giúp cô, bây giờ tới lượt cô báo đáp cho tôi.
Nhưng cô không có gì để báo đáp, đã vậy thì cô làm việc chung với đám yêu quái giặt đồ nấu cơm trong thần phủ đi.
Cô làm tôi thống khổ bao nhiêu năm, vậy thì từ nay về sau cô phải hầu hạ tôi cả đời.
Tôi muốn cô nếm thử đường đường là thiên đế trên chín tầng trời hạ mình làm nô lệ cho một con yêu quái nho nhỏ dưới trần gian như thế nào.
Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì sự tinh anh thần võ kiếp trước của cô đều thua dưới tay tôi!” Nói xong, Thần Núi xoay người rời đi.
Tôi mặc kệ anh ta nói gì, vẫn nhìn chằm chằm thi thể của Mãng Ngân Hoa.
Cô ta làm hại tôi, chết là trừng phạt đúng tội.
Thần Núi nói muốn biến tôi thành nô bộc trong phủ, lại thật sự kêu tôi vào bếp nấu cơm cho anh ta, kêu tôi thổi lửa xách nước, thậm chí là chẻ củi, ban đầu tôi còn cho rằng Thần Núi chỉ nói đùa thôi, dù gì tôi cũng là người từng hôn môi với anh ta, sao anh ta lại nhẫn tâm với tôi đến thế.
Nhưng nghĩ tới kết cục của Mãng Ngân Hoa, Mãng Ngân Hoa còn từng ngủ với anh ta một đêm, còn là vợ anh ta, nhưng anh ta vẫn giết rồi ném vào phòng tập vật như thường.
Thần Núi khủng bố biến thái như thế, tôi cũng không dám hy vọng xa vời gì, chẳng qua anh ta trông coi cả thần phủ rất nghiêm, bất cứ một ai trong phủ cũng không thể tiết lộ tin tức của tôi, cũng không cho tôi chạy ra cổng thần phủ.
Ban đầu tôi vẫn muốn đi tìm Liễu Long Đình, tôi không biết khi nào anh ấy thanh tỉnh, lúc nào không tỉnh táo.
Từ những trải nghiệm trước kia khiến tôi học được rất nhiều chuyện, không thể nghe lời nói từ một bên.
Thần Núi đối xử với tôi như vậy, tôi cũng có thể tiếp thu, chung quy tôi không yêu anh ta, chỉ cần anh ta không ép tôi lên giường, không làm hành động thân thiết gì thì mặt khác chỉ hơi vất vả một chút.
Mặc dù từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng làm nhiều việc nặng như lúc ở thần phủ, nhưng dù gì cũng lớn rồi, trải qua bao nhiêu lần sống còn, có gì đâu mà phải bận tâm.
Chẳng qua điều bất lợi duy nhất là không được gặp Thần Núi, không thể bồi dưỡng tình cảm với anh ta, vậy thì tôi sẽ không thể lấy lại đôi mắt của mình.
Có lẽ đã lâu rồi Thần Núi không thấy tôi, anh ta nhớ tôi nên kêu tôi tới, muốn tôi ăn diện đi gặp anh ta.
Cứ làm như thời cổ đại đi gặp hoàng đế ấy, nhưng trong thần phủ này, Thần Núi đúng là hoàng đế còn gì.
Anh ta muốn gặp tôi đương nhiên sẽ phải người tới tắm rửa trang điểm cho tôi.
Khi tôi bước vào cung điện, anh ta cũng không kêu tôi ngồi xuống, chỉ lo làm chuyện của mình, hoàn toàn bỏ mặc tôi.
Lúc mới vào, tôi còn bận tâm mặt mũi của Thần Núi, anh ta không kêu ngồi thì tôi không dám ngồi.
Nào ngờ anh ta lại bỏ bê tôi mấy tiếng, tôi đứng đến mỏi chân, bèn tự ngồi một lát, chờ tôi tìm chỗ ngồi thì trời đã tối, Thần Núi mới đứng dậy về phòng, liếc nhìn tôi rồi kêu tôi đi múc nước, bưng vào phòng anh ta để tắm rửa cho anh ta.
Mẹ! Anh ta có tay có chân, tại sao lại kêu tôi tắm cho anh ta? Tôi lập tức thầm mắng Thần Núi, nhưng cũng làm theo ý anh ta, đi múc một bồn nước ấm.
Khi tôi vào phòng Thần Núi thì anh ta đã an vị trên giường, thấy tôi vào thì ngoắc ngón tay kêu tôi qua đó, mang dép cho anh ta.
Cả đời tôi còn chưa từng rửa chân cho bà nội, huống chi là một thằng đực rựa như anh ta.
Mặc dù khó chịu, nhưng tôi vẫn đi đến chỗ Thần Núi, trong lòng lại mắng anh ta, tốt nhất là đừng để tôi lấy được đôi mắt, chờ anh ta cam tâm tình nguyện giao đôi mắt cho tôi thì tôi sẽ lại hại anh ta thêm lần nữa.
Khi tôi đặt chậu nước bên chân Thần Núi, quay sang cởi giày cho anh ta.
Thần Núi thần phủ đều ăn mặc kiểu cổ trang, giày của anh ta cũng rất tinh xảo.
Tôi đặt chân Thần Núi vào nước.
Mặc dù đa số đàn ông chân đều xấu, nhưng chân anh ta lại rất đẹp, làn da mịn màng, bảo dưỡng rất tốt. Thần Núi thấy tôi rưới nước lên chân mình thì hỏi tôi: “Bạch Tô, tôi đối xử với cô như thế, cô cảm thấy nhục nhã không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT