*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi giương mắt nhìn Liễu Long Đình, chắc lúc này anh ấy đã tỉnh táo. Đôi mắt không phải ở trên người Mãng Ngân Hoa sao? Tại sao lại khiến Thần Núi cam tâm tình nguyện đưa đôi mắt cho tôi? Không chờ tôi làm rõ thì tiên gia bên cạnh đã giục tôi, kêu tôi nhanh một chút, đừng để giáo chủ chờ lâu lắm. Hơn nữa khi tiên gia này kêu tôi thì bên cạnh chúng tôi đã có thêm mấy tiên gia khác, cứ như nhận được mệnh lệnh của ai đó đều canh giữ ở cửa cung điện, còn có hai bên đường. Một trong số đó trông như tiên gia quản sự, thấy chúng tôi còn dừng lại ở cửa cung điện thì lập tức kêu chúng tôi: “Giáo chủ có lệnh, những người không liên quan nhanh chóng rút lui, bằng không giết không cần hỏi.”

Vừa rồi trong cung điện còn gió êm sóng lặng, sao mới đó mà cứ như sắp đánh nhau vậy? Tôi bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Thần Núi với Mãng Ngân Hoa đã làm giao dịch gì? Không thì cũng sẽ không làm to chuyện như vậy.

Liễu Long Đình nhìn đám binh lính chung quanh đã bắt đầu lại gần chúng tôi, cũng không tiện giải thích cho tôi, nhìn tôi một lần rồi dẫn theo nhà Liễu Liệt Vân ra ngoài. Tôi đi theo tiên gia mới kêu mình, quay đầu lại nhìn Liễu Long Đình đang đi ra ngoài phủ, trong lòng suy đoán lời anh ấy vừa nói với tôi có nghĩa là gì.

Trên đường đi gặp Thần Núi, tôi hỏi tiên gia giáo chủ kêu tôi qua đó là chuyện gì? Sao tự nhiên trong phủ lại bắt đầu giới nghiêm? Tiên gia không nói gì khác, chỉ bảo lát nữa tôi gặp giáo chủ rồi sẽ biết, nói rồi dẫn tôi tới trước một thiên điện, mở cửa ra, sương mù bay ra từ trong cửa, tiên gia kêu tôi đi vào. Tôi không rõ Thần Núi muốn làm gì, Liễu Long Đình cũng không ở bên cạnh, tự dưng tôi lại lo lắng, cho dù anh ấy là kẻ ngốc thì ở bên cạnh tôi, tôi cũng không có cảm giác kích động như vậy. Nhưng tôi đã đi theo tiên gia tới đây rồi, Thần Núi cũng không phải là sài lang hổ báo gì, vừa rồi anh ta còn tự nguyện vì tôi mà cứu chị em nhà họ Liễu, tại sao tôi lại sợ gặp anh ta? Tôi tự hỏi bản thân. Tiên gia bên cạnh thấy tôi vẫn lưỡng lự ở cửa thì lại đẩy tôi, kêu tôi mau đi vào đi.

Tôi liếc nhìn tiên gia này, vẫn cất bước chân đi vào trong nhà. Chẳng qua khi tôi vào nhà thì phát hiện trong nhà toàn là hơi nước, đó là nước từ trong bồn tắm, lúc này Thần Núi chỉ cách một tấm bình phong trong suốt ngâm mình trong bồn tắm đó. Căn phòng này chính là nơi tắm rửa.

Tôi cho rằng sau khi Thần Núi dâng con mắt thì ít nhiều gì sẽ rất khó chịu, không ngờ vẫn còn nhàn hạ tắm rửa. Mấy thị nữ đứng bên cạnh bồn tắm, tôi kêu Thần Núi một tiếng giáo chủ, hỏi anh ta: “Giáo chủ gọi tôi tới đây là có chuyện gì à?"

Thần Núi không trả lời tôi. Một thị nữ nói thay anh ta: “Giáo chủ đang tắm rửa, lát nữa sẽ gặp cô.”

Nghe thị nữ nói xong, tôi lập tức mắng Thần Núi. Lần này anh ta còn bày ra cái giá lớn quá, nếu không phải nể mặt anh ta đã cứu nhà Liễu Liệt Vân thì tôi đã xoay người bỏ đi, mặc kệ anh ta. Tôi nhìn chằm chằm Thần Núi sau bình phong hồi lâu, mặc dù anh ta đã cởi hết quần áo, nhưng bình phong mơ hồ, chỉ có thể đại khái thấy rõ bóng người, một hồi lâu trôi qua, tôi mới thấy anh ta đứng dậy từ trong bồn tắm, mấy thị nữ ôm lấy anh ta, lau sạch nước dính trên người anh ta, sau đó mặc từng lớp quần áo cho anh ta. Tôi chờ đến mệt mỏi, lâu như vậy mà không thấy Mãng Ngân Hoa đầu, vì thế tôi hỏi Thần Núi là Mãng Ngân Hoa đâu rồi? Sao không thấy cô ta?

Trong bình phong, Thần Núi đã ăn diện xong rồi, thấy tôi hỏi thì đứng dậy, từ bên trong đi ra nhà kề phía tây, ngồi trên một chiếc ghế bành lớn đặt giữa phòng trả lời: “Lát nữa cô sẽ được thấy cô ta... Cô lại đây.”

Tiếng kêu của anh ta cuối cùng cũng làm tôi chờ được. Vì thế tôi vội vén rèm lụa trong phòng đi vào nhà kề phía tây, ngẩng đầu nhìn Thần Núi trước mặt tôi, chỉ thấy lúc này anh ta che mắt bằng lụa, mặc hoa phục, áo dài màu xanh lục đậm, hoa văn trên cổ tay áo là sóng nước cuồn cuộn, trên vai là ánh trăng trong nước, đeo tua rua song kết màu xanh, tiên hạc phượng múa, mặt trời rực rỡ, lúc này tóc anh ta cũng được vấn lên bằng ngọc quan, trên ngọc quan khắc hai đóa hoa sen mới nở, hai sợi dây ngọc kèm tua rua rũ xuống hai bên má, hai viên ngọc màu đỏ đặt ở hai bên huyệt thái dương của anh ta, khiến gương mặt anh ta cũng trở nên kiều diễm, cũng là vì anh ta vốn có diện mạo vừa cương vừa nhu, dù sao bây giờ nhìn anh ta cũng vẫn nghiêng nước nghiêng thành.

“Tôi đến đây. Anh che mắt làm gì? Nếu vì anh đưa con mắt cho Mãng Ngân Hoa khiến mắt anh bị mù thì tôi sẽ tìm một con mắt để anh có thể thay thế.” Nói rồi tôi quay đầu muốn đi ra ngoài. Nhưng Thần Núi bỗng kêu tôi lại, tôi quay đầu nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta rút dây lụa che mắt ra, thoáng chốc một đôi mắt rực rỡ xinh đẹp xuất hiện trước mắt tôi.

Thần Núi... không chỉ không đưa con mắt của mình cho Mãng Ngân Hoa mà ngược lại còn giành lấy con mắt của Mãng Ngân Hoa! Bây giờ đôi mắt của tôi đều nằm trong hốc mắt của Thần Núi! Tôi không biết nên miêu tả sự kinh diễm của mình bằng cách nào, kìm lòng không đậu đi về phía Thần Núi. Trước kia tôi không rõ tại sao Liễu Long Đình với Phượng Tổ Thiên sẽ bị một đôi mắt mê hoặc, bây giờ tôi đã hiểu, bởi vì con mắt đó như có sức hút rất lớn, cứ như lỗ đen hút mình vào đó, mình không thể thoát được!

Chẳng qua nghe đồn chỉ cần đôi mắt này làm phép với ai thì người bị làm phép sẽ yêu chủ nhân sử dụng đôi mắt. Khi tôi bỗng ý thức được vấn đề này, trong lòng chợt run lên, sợ tôi quên Liễu Long Đình mà thích Thần Núi. Nhưng khi vừa nhớ tới Liễu Long Đình thì tôi lại nhìn đôi mắt của Thần Núi, phát hiện cảm giác hấp dẫn đã hoàn toàn biến mất. Nói cách khác vừa rồi Thần Núi làm phép với tôi, nhưng tôi không trúng lời nguyền của đôi mắt.

Đây là có chuyện gì? Mắt của Thần Núi chính là mắt thật, sao lại không mê hoặc được tôi? Chẳng qua khi nghi hoặc thì tôi bỗng nhớ hình như trước kia Liễu Long Đình từng nói với tôi rằng đôi mắt này phải là chủ nhận cam tâm tình nguyện giao cho một người khác thì pháp lực của nó mới có hiệu quả. Mãng Ngân Hoa không có khả năng cam tâm tình nguyện giao đôi mắt cho Thần Núi, cho nên thực ra đôi mắt đó không có tác dụng gì. Chẳng trách lần trước Thần Núi dùng cách tương tự đối phó với tôi, nhưng lại không có hiệu quả. Mà cũng vào lúc này, tôi bỗng hiểu ddc tại sao lúc nãy Liễu Long Đình lại kêu tôi thuận theo Thần Núi, nếu đội mắt của anh ta có ích thì không cần Liễu Long Đình nói, e rằng chính tôi vừa thấy Thần Núi đã yêu anh ta rồi.

Chẳng qua lúc này hình như Thần Núi không biết đôi mắt của anh ta vô ích với tôi, thấy tôi đi về phía anh ta thì vẫn nhìn tôi, vươn tay về phía tôi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play