Chẳng phải Hoặc đã chết rồi sao? Hôm qua tôi đi theo Thần Núi đều thấy linh bài của anh ta, anh ta đã chết thì sao có thể ra ngoài hại người? Thấy tôi trầm tư, Cô Hoạch bỗng lại gần tôi, nói: “Tiểu Tô Tô, có phải cô bị thứ đó nhập vào người không? Cô đừng sợ.

Cô hãy xưng tên thứ đó ra, tôi sẽ xử lý nó thay cô!” Dáng vẻ nịnh bợ của Cô Hoạch tôi thấy là phiền, lập tức đánh cậu ta rơi ra ngoài.

Tôi đột nhiên hỏi Cô Hoạch chuyện này là vì tôi vẫn nghi ngờ chuyện đã xảy ra là đến từ ngoại lực, không thì tôi sẽ không bao giờ mặt dày lại gần Thần Núi.

Chẳng qua nghe Cô Hoạch nói tu vi của Hoặc còn cao hơn tôi, tôi nhất thời kinh ngạc.

Mặc dù tôi chưa từng tu luyện, nhưng tôi hút tinh khí của đám yêu ma kia, cộng lại kiểu gì cũng có hai ba ngàn năm, vậy mà Hoặc còn có tu vi cao hơn tôi.

Vì thế tôi hỏi Cô Hoạch: “Vậy ngoại trừ Hoặc thì sao? Còn thứ gì khác có thể nhập vào người tôi nữa không?” Dù gì Hoặc cũng là họ hàng của Thần Núi, tôi không thể dứt khoát khẳng định là một anh ta.

Thần Núi ngồi trong xe liễn ở chỗ cách tôi không xa, thấy tôi bỗng nhiên quan tâm tới chuyện này, anh ta bèn quay sang nhìn tôi.

Vốn dĩ tôi rất xấu hổ vì chuyện hôm qua đã làm với anh ta, anh ta vừa quay sang nhìn thì tôi sợ anh ta đoán được cái gì, mặt không khỏi nóng ran.

Dù sao anh ta cũng khác Cô Hoạch, Cô Hoạch là đọc tâm, còn anh ta đôi khi có thể biết được người khác nghĩ gì từ lời nói và vẻ mặt của người khác.

Cô Hoạch nghĩ đi nghĩ lại mà không nghĩ ra thứ gì, bèn nói với tôi là không có ít nhất ở chung quanh chúng tôi, trừ hôm qua tôi với Thần Núi đi gặp mấy người anh em của anh ta, trong đó có Hoặc thì những thứ khác đều không có bản lĩnh này.

Cũng không biết là Thần Núi muốn bảo vệ anh em của mình hay là nghĩ tới chuyện gì khác, nghe Cô Hoạch me nói xong, anh ta nhàn nhạt nói thêm: “Nhưng các anh em của tôi đều đã bị tôi phong ấn trong kết giới, họ cũng không thể ra ngoài.”

Sáng nay tôi đã cảnh cáo Cô Hoạch, kêu cậu ta đừng ăn no rửng mỡ đi gây sự với Thần Núi.

Mặc dù bất mãn vì Thần Núi phản bác cậu ta, nhưng giọng điệu của cậu ta khá hơn nhiều, cũng tránh cho xung đột với Thần Núi, vì thế chỉ nói rằng cậu ta không xác định đó là Hoặc, anh ta nóng vội cái gì, sau đó lại hỏi tôi tình huống như vậy thì phải xem tôi gặp chuyện gì, tôi phải nói rõ là chuyện gì thì cậu ta mới có thể kết luận rõ ràng là ai ai ai làm gì.

Bây giờ Liễu Long Đình đang ngồi bên cạnh tôi, tôi cũng không thể nói chuyện đó ngay trước mặt Liễu Long Đình.

Nhưng nếu tôi còn không biết ai nhập vào người mình, lỡ sau này thứ đó còn hại tôi thì tôi còn không biết cách phòng bị như thế nào.

Tôi do dự mấy giây rồi nói với Cô Hoạch: “Thực ra cũng không có gì, chẳng qua đêm qua chúng ta uống rượu xong thì tôi hơi khác thường, sau khi cậu với Liễu Long Đình đều đi ngủ, tôi tùy tiện gõ cửa một người đàn ông, hôn anh ta một trận, sau đó không có chuyện gì nữa” Tôi giả vờ nói rất bình tĩnh.

Vốn dĩ tôi với Thần Núi cũng bình tĩnh, nhưng Cô Hoạch nghe xong thì nhảy cẫng lên, lập tức hỏi tôi: “Vậy tối qua người đàn ông kia có ngủ cô với không? Câu hỏi này vừa thấp kém vừa ghê tởm, khiến tôi không biết nên trả lời như thế nào, thế là tôi trừng Cô Hoạch.

Cô Hoạch bị trừng nên cũng nghiêm túc hơn, nói với tôi: “Vậy thì tôi không hỏi nữa, cô kể lại cho tôi nghe xem lúc đó cô nghĩ như thế nào đi.

Bởi vì thứ đó nhập vào người cô, lúc đó suy nghĩ trong đầu cô chính là suy nghĩ của nó.”

Sớm biết rằng hỏi chuyện phiền phức như thế thì tôi không hỏi.

Nhưng bây giờ tôi lại không tiện sửa lời, vì thế tôi nhìn Liễu Long Đình, dù sao cũng đã nói tới nước này rồi, lại thêm Thần Núi không có hứng thú với tôi, tôi bèn nói thật: “Cũng không có gì, chẳng qua là muốn táy máy tay chân với anh ta, muốn anh ta ngủ với tôi.”

Tôi cũng không biết có phải mình nổi giận khi nói câu này hay không.

Sau khi tôi dứt lời, Cô Hoạch khiếp sợ nhìn tôi, may mà lúc này Liễu Long Đình không hiểu gì, tôi vỗ Cô Hoạch nói với nó: “Cậu hỏi tôi lúc đó tôi bị nhập vào người rồi nghĩ thế nào mà, tôi chỉ nói cho cậu biết sự thật thôi.

Cậu luôn mồm nói cậu với Thần Núi cũng tu luyện ngang ngửa nhau, sao cậu không học được thái độ bình tĩnh của người ta lúc gặp chuyện hả?” Tôi còn lo mình nói rõ ràng như vậy thì Thần Núi sẽ xấu hổ gì đó, nhưng ngoài dự đoán của tôi là vẻ mặt anh ta bình tĩnh cứ như thể người đàn ông đêm qua không phải là anh ta, điều này khiến tôi bị đả kích.

Mặc dù tôi sẽ không thích anh ta, anh ta cũng không thích tôi, nhưng ít ra cũng nên tôn trọng một chút, tối qua tôi đều như vậy rồi, trên mạng còn có câu nói cứng lên để bày tỏ lễ phép, vậy mà anh ta còn chẳng có phản ứng gì.

Tôi bỗng cảm thấy mình sống quá thất bại.

May mà có Liễu Long Đình yêu tôi, không thì tôi muốn quyến rũ một người đàn ông cũng không thành công.

Nghe tôi nói xong, Cô Hoạch cũng không còn vẻ cợt nhả bình thường, lắc đầu nói: “Vẫn câu nói vừa rồi, chung quanh chúng ta trừ Hoặc ra thì không ai có thể dễ dàng nhập vào người cô, hơn nữa có thể thao túng cô.

Tối qua cô đi mê hoặc đàn ông, chuyện này rất giống với bản lĩnh của Hoặc, có đến 99% là anh ta đã nhập vào người cô.”

Hoặc là một trong các anh em của Thần Núi.

Tôi nhìn Thần Núi, Thần Núi cũng cau mày trả lời chúng tôi: “Không có khả năng là anh ta.

Họ chỉ là một luồng vong hồn, trên núi Tả linh khí dư thừa, cho dù họ lợi hại tới mấy thì khi ra khỏi kết giới của tôi cũng sẽ bị dương khí trên núi Tả tiêu hao mà chết.

Họ không có cách nào ra ngoài.”

Trọng điểm của tôi là anh em của Thần Núi rốt cuộc có thể ra ngoài hay không.

Nhưng Cô Hoạch lại nắm bắt một trọng điểm khác: “Ý anh là anh đã nhốt hết các anh em trong kết giới?” Thần Núi nhất thời bị Cô Hoạch chặn họng không trả lời được.

Có điều sau đó giọng anh ta trầm xuống, nói với cô Hoạch: “Tôi chỉ bảo vệ họ thôi.

Núi Tả không có yêu tà dám quấy phá, họ ở trong kết giới của tôi cũng sẽ rất an toàn.”

Cô Hoạch tặc lưỡi, nói nửa đùa nửa thật rằng Thần Núi đúng là tâm ngoan thủ lạt, nhưng sau đó cậu ta không nhây nữa mà quay sang đứng đắn nói với tôi: “Nếu thật sự như lời Thần Núi thì các anh em của anh ta không có thân thể, không thể rời khỏi kết giới ra ngoài hại người, vậy thì khả năng duy nhất là có kẻ đã cho họ pháp lực để họ thoát ra khỏi linh bài.”

[aio_disable_copy] Mấy người đó là anh em của Thần Núi, trừ Thần Núi ra thì còn ai rảnh rỗi cho mấy vong hồn sắp biến mất một chút tinh khí để họ ra ngoài hại người? Thấy tôi với cô Hoạch bày ra vẻ mặt như thể mình nợ chúng tôi mấy chục tỷ, Thần Núi cũng lười giải thích với chúng tôi, lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nhìn đỉnh núi trắng như tuyết từ phương xa.

Sắp tới núi Trường Bạch.

Mặc dù tôi với cô Hoạch vẫn luôn nhìn Thần Núi, nhưng trong lòng cũng biết nếu thật sự là Thần Núi thả họ ra thì lúc trước anh ta không cần thiết nhất các anh em trong kết giới trên núi Tả, bây giờ lại phí tâm tư thả họ ra, hơn nữa còn an bài anh trai của anh ta nhập vào người tôi đi quyến rũ anh ta.

Nếu anh ta thích tôi thì còn dễ nói, muốn ngủ tôi nên thả người đó ra, nhưng anh ta vốn dĩ không có hứng thú với tôi, cho nên anh ta không có lý do nào để thả các anh em của anh ta ra.

Không phải là Thần Núi làm thì là ai làm? Ai hiểu biết hành trình của chúng tôi, còn có thể làm việc dưới mí mắt của chúng tôi mà không bị phát hiện? Tôi vốn định hỏi nhiều một chút về tình huống cụ thể của Hoặc, nhưng lúc này xe liễn của chúng tôi đã chạy lên núi Trường Bạch, tôi đỡ Liễu Long Đình xuống xe.

Lần này vừa tới, tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, mùi máu tươi này truyền tới từ nhà họ Liễu! Hiện giờ nhà họ Liễu trừ Liễu Liệt Vân ở nhà chăm nom bọn trẻ thì hầu như không còn ai giúp đỡ.

Bây giờ từ nhà họ lại có mùi máu tươi nồng nặc như thế, chẳng lẽ là đã gặp phải chuyện gì? Tôi gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp kéo Liễu Long Đình bay về phía nhà họ Liễu.

Nhưng khi tới nơi thì tôi chỉ thấy mấy tiên gia đã chết nằm ngang ngử trước cổng, ngay cả cửa nhà họ Liễu cũng đã bị đá văng ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play