*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Liều Long Đình là Thần Đông Hoàng? Làm gì có chuyện đó! Hơn nữa dù Liễu Long Đình là Thần Đông Hoàng thì bây giờ anh ta cũng đã chết rồi, là ai cũng không còn quan trọng nữa.
Thấy tôi không có hứng thú với thân phận của Liễu Long Đình, Tang Hạ ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Tôi có một cách chứng minh Liễu đại nhân có phải là Thần Đông Hoàng hay không. Nếu đúng là như vậy thì Liễu đại nhân không chỉ có thể sống lại mà còn có được pháp lực như trước Kia. Nếu anh ay sống lại thì không chỉ có thể bảo vẽ có mà còn có thể bảo về toàn bộ Quy Khư chúng tôi. Toàn bố Quy Khử đã bị thiên đình như hổ rình mồi, nếu không có chủ nhân thì e rằng sẽ bị đảm thần tiên kia phá hủy.
So với Liễu Long Đình, tôi cũng không bận tâm Quy Khư này sẽ như thế nào, tôi càng quan tâm Liễu Long Đình, nếu anh ta có thể sống lại thì tôi sẵn lòng làm mọi thứ
“Cô nói thật sao? Cô thật sự có cách giúp Liễu Long Đình sống lại sao?" Mặc dù vui sướng, nhưng tôi vẫn hỏi lại Tang Hạ. Tang Mạ nhìn Liễu Long Đình gặt đầu, sau đó kêu một nhóm yêu ma bên cạnh khiêng Liễu Long Đình lên, chúng tôi cùng nhau về thần cung, hơn nữa kều đảm yêu quái dọn dẹp thi thể của Liễu Long Dương.
Tôi nhìn Liễu Long Dươ nam thắng tập trên mặt đất. Sau khi chết, anh ta cũng khôi phục nguyên hình, là một con rắn lớn sọc đen trắng, trên bụng là một lỗ máu dữ tợn. Lúc này anh ta cũng không còn hơi thở.
Tôi có lỗi với Liễu Long Đình. Nếu tôi nghe lời anh ta rời đi thì có lẽ sẽ không làm cho anh trai anh ta mất mạng vô ích. Tôi nhớ tới lời đùa cợt của Thần Núi vừa rồi, để tôi được sống sót nên Liệu Long Đình mới giết cả anh trai mình, tôi không biết tại sao Liêu Long Đình lại đoán được Thân Núi sẽ không giết tôi, nhưng anh ta cũng khẳng định chỉ cần anh ta chết thì anh trai anh ta chẳng những đuổi giết tôi mà còn đổ cả cái chết của Liễu Long Đình lên đầu tôi. Chỉ cần anh ta còn sống thì sẽ không tha cho tôi, thế nên Liễu Long Đình mới hạ quyết tâm giết cả anh trai ruột của mình.
Tôi không biết anh ta phải nhẫn nại thống khổ cỡ nào thì mới có thể nhẫn tâm cằm lưỡi kiếm vào trái tim người thân của mình, nhưng Liễu Long Đình đã làm như vậy. Tôi nhớ lại Long Đình giết Long Dương từng gọi anh ta một tiếng huynh trưởng", trong giọng nói chứa khổ, không phải bất cứ kẻ nào có thể hiểu được.
Trên đường hồi cung, Tang Hạ nói với tôi rằng thực toàn bộ không hề nhỏ như tôi nghĩ. Lúc Đông Hoàng còn tồn tại, toàn bộ Quy Khư rộng lớn vô biên, là một thế giới khoảng lồ. Ban đầu là do Yêu Hoàng Thái Nhất xây dựng, bởi vì anh ta là người đứng đầu Yêu tộc, là Yêu Hoàng, cho nên sống ở Quy Khư toàn là yêu quái, bất kể ở bên ngoài phạm phải tội ác gì, cũng không cần biết thân phận là gì, chỉ cần là yêu, có thể tuân thủ trật tự nơi này thì nơi này chính là chó lành mạn của họ,
Nghe Tang Hạ nói vậy, tôi hơi nghi hoặc, hỏi Tang Hạ "Kể cả bị Ngọc Hoàng Đại Đế đích thân hạ lệnh truy nã đến đây cũng sẽ được che chở hả? Chẳng lẽ Thần Đông Hoàng không sợ đắc tội Thiên Đình?”
Nghe vậy, vẻ mặt Tang Hạ vốn đang bình tĩnh bỗng trở nên khinh miệt ngông cuồng: “Thiên Đình ư? Thiên Đình là cái thá gì? Đó chẳng qua là do con mụ Cửu Trọng Thiên Để lấy Tạo Vật Tiên Đỉnh của Thần Đông Hoàng chúng ta để sáng tạo ra một cái Thiên Đình mà thôi! Hồi bệ hạ còn tồn tại, đừng nói là một Thiên Đình, cho dù là mười Thiên Đình thì cũng có thể nuốt chứng chúng Lão giả Ngọc Đế là cái thá gì? Ông ta hoàn toàn không dám chống lại bệ ha!"
Bệ hạ chính là tôn xưng của Tang Hạ đố với Thần Đông Hoàng. Hình như cô ta còn chưa biết kiếp trước tôi chính là Cửu Trọng Thiên Đế. Sau khi nói xong chuyện này, giọng Tang Hạ lại hạ xuống, im lặng một hồi rồi nói với tôi: "Chức vị Đại Tế Ti của tôi là do bệ hạ sắc phong. Tôi là Đại Tế Ti của Quy Khư, là thần linh cai quản Quy Khư. Toàn bộ Quy Khư được bệ hạ sáng tạo ra từ vạn năm trước. Quy Khư rộng lớn vô ngần, lớn đến mức có thể thôn tính cả tam giới. Nhưng từ hai ngàn năm trước, bè hạ rời khỏi Quy Khu thì Quy Khư đã không còn lực lượng duy trì, trở nên càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức không thể dưỡng dục được càng nhiều yêu ma, cho nên tôi mới ra lệnh phong ấn cổng Quy Khư, để tránh càng nhiều yêu quái tiến vào, phá vỡ cân bằng nơi này. Một ngàn năm qua, cô và Liễu đại nhân chính là người duy nhất từ bên ngoài tiến vào Quy Khư, hơn nữa là cổng Quy Khư tự động mở ra nghênh đón hai người. Trừ Thần Đông Hoàng đích thân trở lại, bất cứ thần tiên yêu ma quỷ quái nào cũng không có đãi ngộ như vậy. Ngay cả giáo chủ trên Thiên Đình đến đây, dân theo hàng vạn thiến binh thiên tưởng thì cũng phải đáp vỡ cổng Quy Khu mới có thể tiền vào nơi này."
"Cho nên trong lòng cô đã nhận định Liễu Long Định chính là Thần Đông Hoàng?”
Nghe tôi hỏi vậy, Tang Hạ gật đầu. Song có lẽ sợ tôi cho rằng mình võ đoán, Tang Hạ còn giải thích thêm: "Đó chỉ là một lý do khiến tôi chú ý tới các cô. Bệ hạ rời đi, tôi chính là người thống trị lớn nhất ở Quy Khư, nếu các cô không gợi ra sự chú ý của tôi thì sao tôi lại biến thành nữ nhân mà đi theo Liễu đại nhân. Mấy ngày nay tôi ở bên Liễu đại nhân chính là để cảm nhận khí tức trên người ngài ở Liều đại nhân có thể biến thành bắt cử hình dạng nào, mặc dù trước kia chúng tôi cũng chưa từng được thấy diện mạo thực của bệ hạ, nhưng bên cạnh Liễu đại nhân, tôi luôn cảm thấy ngài ấy có khí tức của bệ hại thậm chí ngay cả những động tác vô tình của ngài ấy cũng giống hệt bệ hạ, thế nên tôi mới muốn nghiệm chứng thử xem Liễu đại nhân có phải là bệ hạ hay không”
Tang Hạ muốn nghiệm chứng, đương nhiên tôi không có ý kiến gì, hơn nữa nghe cô ta nói xong thì tôi cũng cảm thấy từ khi tới Quy Khư này, Liễu Long Đình thực sự khác lúc ở trên trần gian. Ở Quy Khư, pháp lực của tiểu Long Đỉnh tăng lên rất
nhanh, hoàn toàn không cần tu luyện gì hết, cứ như thể Quy Khư này đang phụng dưỡng anh ta, chậm rãi cung cấp pháp lực cho anh ta.
“Cô định nghiệm chứng bằng cách nào?"
Khi tôi hỏi Tang Hạ câu này thì Tang Hạ đã đưa tôi tới trước một cung điện vô cùng hùng vĩ. Cung điện này xa hoa choáng ngợp, ngôi xanh tường đỏ, rất giống kiến trúc thời cổ đại, to hơn gấp mấy lần, nhưng cũng không cổ kính cho lắm, hơn nữa còn hòa lẫn rất nhiều đặc điểm của kiến trúc phương Tây. Tôi đứng trước cửa cung điện mà cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt vừng, còn cung điện thì khổng lồ đến đáng
Yêu quái có kích cỡ khác nhau, cho nên xây dựng cung điện khổng lồ như vậy cũng là chuyện bình thường. Tang Hạ dẫn tôi cùng đảm yêu quái đang khiêng Liễu Long Đình tiến vào chính giữa cung điện, chỉ vào tượng thần đầu người mình rắn khổng lồ chính giữa, tư thế của thần tượng này trông không giống hình vẽ trên bích họa ở Tần Lĩnh, hoặc là trên cổng Quy Khư. Tượng thần này nâng một cái mâm tròn, dòng nước tỏa ra ánh huỳnh quang màu xanh lam chảy ra từ chiếc mâm đó xuống hồ nước sâu dưới chân thần tượng
"Nước này là nước thánh của Quý khư chúng tôi, còn gọi là Hồi Hàn Thủy. Bệ hạ là Yêu Hoàng vạn năm, linh hồn bất tử bất diệt. Chỉ cần đưa Liêu đại nhân vào hồ nước này, nếu Liễu đại nhân sống lại thì chứng minh ngài ấy chính là bệ hạ, Thần Đông Hoàng! Chỉ cần bệ hạ thức tỉnh thì có thể dẫn dắt chúng tôi lớn mạnh Quy Khư. Kể từ khi bệ hạ rời đi cách đây hai ngàn năm, Thiên Đình vẫn không ngừng hấp thụ lực lượng của Quy Khư, khiến Quy Khư càng nhanh chóng thu nhỏ diệt vong. Chỉ cần bệ hạ tỉnh lại, tất cả dân chúng Quy Khư sẽ không còn phải sợ hãi nữa!" túc nói câu này, đòi mặt Tạng Ha tỏa sáng tràn đầy hưng phấn, Tôi nhìn con ran trắng được đảm yêu quái khiêng lên, trông như một sợi mì nấu chín, mềm nhũn không còn sức song.
“Vậy nếu anh ấy không tỉnh lại thì sao?” Tôi hỏi Tang Hạ.
Tang Hạ ngây ngẩn cả người, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhưng vẫn nói: "Nếu không tỉnh lại thì tôi nhất định sẽ chôn cất long trọng cho Liễu đại nhân thay cô. Hơn nữa chỉ cần cô không chế thì dân chúng Quy Khư cũng sẽ bảo vệ cô.”
Nghe Tang Hạ nói vậy, tôi nhất thời cảm động. Không hiểu sao những người bên cạnh Liêu Long Đình lại đều tốt bụng như vậy.
Thấy tôi đồng ý, Tang Hạ kêu người bỏ răn trắng vào Hồi Hồn Thủy. Khi thân thể Liễu Long Đình vừa tiếp xúc với mặt nước thì mặt nước vốn tĩnh lặng bằng nổi lên lốc xoáy to, thân thể Liễu Long Đình cũng xoay chuyển nhanh chóng theo lốc xoáy, hơn nữa vừa xoay chuyển, anh ta dần dẫn từ thân rắn biến thành hình người, vết thương bị sét đánh trên trấn cũng dần dần khép lại, mãi tới khi biến mất không còn bóng dáng.
Sau khi mặt nước trở về tĩnh lặng, Liễu Long Đình nổi trên mặt nước.