*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng lúc này tôi không biết dự định cụ thể tiếp theo của Liễu Long Đình là gì? Hơn nữa, hiện giờ tôi không quá rõ về mọi chuyện, chỉ có thể đi từng bước từng bước một, vả lại, trong tay tôi giờ không có sáo Phương Minh, pháp lực cũng không quá lớn, có lẽ Liễu Long Đình sẽ không để tôi một mình đảm đương một phía.

Thế nhưng mặc kệ ra sao, bây giờ Liễu Long Đình quyết định như thế nào, tôi còn tạm thời hỗ trợ anh được, dù sao chỉ có đi theo anh ta, tôi mới có thể bảo toàn tính mạng, mới có thể nâng cao pháp lực của chính mình, tôi sau này nỗ lực học hỏi, trở nên lợi hại, không cần lúc nào cũng sợ hãi rụt rè nữa.

"Được, anh nói gì thì tôi nghe đó." Tôi nói với Liễu Long Đình, song cũng đứng trên lập trường của anh ta, suy nghĩ cho anh ta một chút: "Thế nhưng đại ca của anh muốn anh bắt tôi, chỉ cần anh bắt tôi, cả nhà anh có thể thành thần, nếu như đại ca của anh biết anh giúp tôi, có khi nào phạt anh nhiều hơn không!"

Nói đến đại ca của Liễu Long Đình, ánh của Liễu Long Đình thoảng tối sầm lại, nói với tôi không cần phải để ý đến đại ca của anh ta, chúng ta làm việc của mình, chẳng qua chuyện anh ta phải tiếp tục xuống núi cùng tôi, tôi không thể nói với bất kỳ ai, coi như là Chu Nhi và Kiều Nhi cũng không thể.

Dẫu sao tôi bây giờ là lâu la của Liễu Long Đình, Liễu Long Đình không cho phép nói, tôi sẽ không nói.

Đêm nay hàng linh, tôi cũng ngủ được một giấc, nếu không cần phải xuống núi ngay lập tức, hối hả ngược xuôi, không ngủ một giấc, nằm trên giường cũng không thoải mái được như vậy. Có thể là do ngày mai phải đi, buổi tối Liễu Long Đình cũng không quấn lấy tôi đòi hỏi, khiến tôi yên tâm ngủ một đêm. Đến gần năm giờ sáng hôm sau, tôi mới vừa ngủ mơ mơ màng màng, đã nghe thấy tiếng nói của Liễu Long Đình đang gọi tôi: "Bạch Tĩnh, tỉnh, mau tỉnh nhanh Bạch Tĩnh."

Cho dù hôm nay phải xuống núi, cũng không cần sớm như vậy chứ

Tôi chật vật xoay người, oán trách liếc nhìn Liễu Long Đình bên cạnh tôi, chỉ thấy Liễu Long Đình hiện giờ đang nằm ườn bên cạnh tôi, nhắm mắt lại, bờ mi dài đẹp rủ xuống, nhìn qua còn chưa tỉnh Dang lúc tôi tưởng mình nghe

lầm, muốn tiếp tục rúc vào chăn, giọng nói của Liễu Long Đình lại vang lên, từ phía sau giường đến trước mặt tôi, chỉ thấy một con rắn màu trắng đẹp để bò từ phía sau lưng đến trước người tôi, cái đầu nhỏ hơi nhọn vòng qua lại, nói với tôi: "Vậy mà cô vẫn liếc mắt nhìn tôi, mau chóng rời giường mặc quần áo, chúng ta đi."

Tôi nhìn Liễu Long Đình nằm bên canh tôi vài lần, lại nhìn con rắn màu trắng trước mặt mình, cũng không biết có phải do buổi sáng dậy nên đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo nhận ra chuyện gì xảy ra, nhìn con rắn trắng trước mặt tôi, lại nhìn Liễu Long Đình nam bên cạnh, má nó, rốt cuộc người nào là Liễu Long Đình?

Đang lúc con rằn trắng kia thấy tôi đưa tay gãi tóc ngắn người, trong chốc lát cũng không biết nói gì, vì vậy liền bỏ lên người của Liễu Long Đình, ngay lập tức, Liễu Long Đình mở mắt, ngoảnh đầu nhìn về phía tôi, nói: "Thân thể này là phân thân của tôi, rần trắng là chủ thể của tôi, tôi với cô cùng biến mất, thân phận của chúng ta sẽ bị bại lộ, thừa lúc hiện giờ chị Hai bọn họ chưa tỉnh, cô mau dẫn tôi đi nhanh lên."

Sau khi Liễu Long Đình nói xong, một con rắn trắng lại chui từ trong cơ thể anh ta ra ngoài, hơn nữa còn quần lấy cổ tay tôi, giục tôi nhanh

nhẹn lên.

Bị Liễu Long Đình thúc giục như

vậy, tôi mới nhận ra, dầu sao hiện giờ nơi đâu cũng muốn bắt tôi, Liễu Long Đình dù có là một giáo chủ không được coi trọng, thì vẫn là một giáo chủ, anh ta làm bất kỳ cái gì, cũng bị rất nhiều người quan sát, cho nên mới phải để một phân thân ở nhà, tượng trưng cho mọi người xem, chính anh ta lại theo tôi đi xuống núi.

Đây cũng là chuyện tốt với tôi, tôi nhanh chóng dậy mặc quần áo, sau đó lén lút mở cửa phòng, lại mang Liễu Long Đình, nhìn thủ vệ trong sân đang ngủ thiếp đi, vì vậy lại chạy từ cửa chính ra ngoài.

Thế nhưng chưa kịp đi bao xa, tôi đột nhiên cảm giác phía sau có gì đó đang đuổi theo tôi, tôi tưởng là bạn Chu Nhi phát hiện tôi chạy, sợ đến nỗi nhìn về phía sau, chỉ thấy Cô Hoạch tám đầu, vội vã đi về phía tôi, hơn nữa nó dường như biết chúng tôi đang nghĩ gì, thấp giọng gọi chúng tôi: "Tiểu Bạch chờ một chút, chờ tôi một chút!"

Tôi cúi đầu nhìn rắn trắng, rắn trắng trông thấy Cô Hoạch tự đi theo, mấy ngày nay sau khi Cô Hoạch đi tới núi Trường Bạch, vẫn rất mới mẻ tràn đầy tinh thần trong thần cung của Tam Lang Liễu Long Đình, tôi và LiễuLong Đình bàn bạc rằng phải đi, cũng từ ngày hôm qua rồi, Cô Hoạch sao lại biết được?

Hiện giờ đôi mắt trên thân thể nhỏ của Liễu Long Đình đang ở tay tôi, vốn đang nhìn sang phía Cô Hoạch sau lưng tôi, thế nhưng thân thể của anh ta quá ngắn, sau khi quấn một vòng trên tay tôi, không thể rướn người cũng không thể nhìn phía sau lưng tôi được, vì vậy liền kêu tôi giơ cao lên để anh ta nhìn một chút, chỉ sợ là cái đó yêu trong núi biến thành hình dáng giống Cô Hoạch.

Thật là, Liễu Long Đình lúc biến về nguyên thân cũng không biết điều lớn một chút sao? Nhìn cái dáng vẻ vừa bất lực vừa phiền phức này xem, tôi tức

Vì vậy, tôi giơ tay lên, để Long Đình nhìn về phía sau lưng tôi, chẳng qua khi Liễu Long Đình nhìn thấy được Cô Hoạch, lại tiếp tục lấy cổ tay tôi, nói với tôi đợi cậu ta, cậu ta đi theo chúng tôi, nói không chừng còn có chỗ lợi, Cô Hoạch này cũng biết chút biến hoá, đến lúc đó kêu cậu ta biến thành thứ gì khác.

Đang lúc Hoạch chạy như đến, cậu ta đã biết trong bụng Liễu Long Đình đang suy nghĩ gì, vì vậy trên đường lập tức biến thành một con vẹt xấu xí người toàn lông, bay về phía bả vai của tôi, hơn nữa còn ngoảnh lại nói với tôi: "Đi thôi đi thôi, tôi chỉ cho hai người nghiên cứu tâm lý của kẻ địch, để hai người làm chơi ăn thật, hơn nữa tuyệt đối sẽ không tiết lộ chúng ta là phần thân!"

Tôi nhìn con vẹt chẳng khác gì một đống rác trên vai, lại nhìn con rắn quấn lấy cổ tay mình, ngay lập tức thấy cuộc sống không còn gì để luyến tiếc, cảm thấy nếu như tôi còn tiếp xúc thêm mấy con vật nữa, có thể mở một vườn bách thú nhỏ rồi.

Tôi đi xuống núi một hồi, hỏi rằn trắng nhỏ rằng giờ chúng ta phải đi đầu, dẫu sao hiện giờ tôi cũng là một người có pháp thuật, cũng không thể cứ như vậy mà đi nữa.

Sau khi tôi hỏi Liễu Long Đình vấn đề này, Cô Hoạch ngay lập tức mổ một cái lên vai tôi, nói với tôi rằng hiện tại tôi đã là người, thế nhưng khi đang tu hành phải tín ngưỡng, không thể tuỳ tiên sử dụng pháp lực, ngoại trừ lúc đánh nhau có thể sử dụng pháp lực, thì thời điểm khác không thể dùng, suy cho cùng thì đẳng cấp của tôi không đủ, vẫn chưa thể sử dụng bản lĩnh khiến cho bản thân vui vẻ được.

Nghe Cô Hoạch nói, trong lòng tôi lập tức sấm sét rền vang, quả nhiên tu hành theo danh môn chính phải đều vô cùng nghiêm khắc, khônggiống như thần núi, tôi học được cái gì thì dùng cái đó, nào có nhiều phép tắc như vậy.

Thế nhưng vì Cô Hoạch vẫn luôn biết trong lòng Liễu Long Đình nghĩ gì, hiện giờ trong đầu Liễu Long Đình đang có cái gì, không đợi anh ta nói ra, chim Cổ Hoạch lập tức nói, điều này khiến Liễu Long Đình vô cùng bực bội, bực mình hỏi một câu vậy Cô Hoạch biết rõ anh ta đang nghĩ gì hay sao?

Cô Hoạch vừa nghe thấy lời của Liễu Long Đình, hiện giờ lại chỉ mang dáng vẻ của một con vẹt, đứng trên vai tôi dùng tiếng chim cười hi hi, cười đến run rẩy toàn thân, tiếng chim vừa bản nhọn vừa chói tai, lại hết sức buồn cười, cũng không biết Cô Hoạch nói xấu Liễu Long Đình, hay là nói thật, nói thẳng với Liễu Long Đình: "Anh bây giờ đang nghi ngờ trong lòng Tiểu Bạch kích động ra sao khi trông thấy anh biết phân thân hả."

Tôi không rõ hỏi Cô Hoạch một cầu, nói với cậu ta rằng tôi biết Liễu Long Đình có thể phân thân thì sao lại phải kích động?

"Hi hi, bởi vì... quá xấu hổ, ngại ngùng ghế, bởi vì có thể khiến cô càng thêm hạnh phúc!"

Mẹ nó, giọng điệu này của Cô Hoạch vùa hèn vừa bỉ ổi, không chỉ có tôi nghe xong là xấu hổ một trận, ngay cả Liễu Long Đình cũng không chịu nổi Cô Hoạch, ngay lập tức biển hoá thành hình người kêu cậu ta cầm miệng, sau này không có mệnh lệnh của anh ta thì không được nói chuyện, nếu không sẽ rút hết tầm cái đầu của cậu ta xuống!

Thấy Liễu Long Đình tức giận, Cô Hoạch dùng cánh bưng kín miệng chim của cậu ta, cười hi hi.

Mà Liễu Long Đình chắc là xấu hổ vì lời nói ban nãy của Cô Hoạch, vẻ mặt trùng xuống, giả bộ vô cùng bình tĩnh nói với tôi: "Bạch Tĩnh, lần này chúng ta phải đi một chuyển tới

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play