*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Liễu Long Đình tìm tôi hỏi có chuyện gì đã xảy ra? Tôi vốn định nói không đi, nhưng dù sao anh ta cũng đã cứu tôi ra khỏi đây, nói không đi thì có chút không nỡ, thế là tôi quay đầu liếc nhìn Phượng Tề Thiên, sau đó cùng với Tiên gia đi theo thần liễn của Liễu Long Đình.

Tôi lúc này chỉ là một linh hồn, vì thế từ việc đi hay leo trèo đều phải đi kiệu liễn của Liễu Long Đình, đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì, mà là ở trên kiệu liễn của Liễu Long Đình lại có thêm tôi, sờ sờ bờ môi, tôi hỏi một câu: “Mấy ngày không gặp, lá gan của anh càng ngày càng lớn nhỉ, đến cả thể xác của mình mà dám đưa cho người khác giữ, anh không sợ thần núi sẽ thiếu hủy thân xác của anh ư, khiến anh mãi mãi không quay trở về trong thân xác đó nữa?"

Liễu Long Đình nói rằng vấn đề này, anh ta không phải là chưa từng nghĩ qua, chỉ là anh không thể vì sợ bản thân chết mà khiến cho

Phượng Tổ Thiên ở dưới địa ngục vì anh ta mà đau khổ được, thế nhưng anh ta vẫn tin rằng thần núi sẽ không làm như thế, cho dù có thiêu hủy đi thân xác của anh ta, trước mắt đối với hắn ta mà nói sẽ không có điểm lợi ích gì.

"Anh cho rằng thần núi là anh ư? Nếu em nhớ không lầm, Liễu Long Đình, thân xác kiếp trước của em, là chính anh muốn thiêu hủy đó. Mặc dù tôi vô tình nghe thấy Tam Hoàng Nương và Liễu Long Đình nói chuyện sau lưng, hình như nói rằng họ đã đem thân xác kiếp trước của tôi đem đi cất giấu, nếu là cất giấu, thì chắc chắn những ngày sau có tác dụng gì chứ, thế là tôi đi đến trước mặt Liễu Long Đình đang ngồi kia, nói: “Tuy nhiên, nếu thần núi muốn thiêu hủy, thì hãy để anh ta làm đi, lần trước em đã nghe anh cùng với Tam Hoàng Nương nói chuyện rồi, thân xác của em thật ra không có bị thiêu hủy mà là bị mọi người đem đi giấu, cho dù là thân thể hiện tại, bị thần núi thiêu hủy, em cũng chỉ có thể tìm anh đòi lại thân thể kiếp trước thôi, chẳng qua là đến thời điểm, em sẽ lấy lại, đến lúc đó, anh sẽ đưa cho em chứ?"

Trong lời nói của tôi mang theo hàm ý mỉa mai, Liễu Long Đình đang dựa lưng vào cái ghế lớn, nghe lời tôi nói, anh trầm mặc nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy ý cười, nhưng lại không trả lời câu hỏi của tôi, mà đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, khen ngợi một câu: “Hôm nay em trang điểm thật đẹp.

Liễu Long Đình nói những lời như thế, đồng thời đưa cái đuôi sờ lên đôi chân của tôi, nó từ từ quấn quanh lên cẳng chân, và bắp chân, cọ sát mềm mại trên từng tấc da thịt của tôi một cách lộ liễu. Động tác và dáng vẻ quấn quýt như thế tựa như anh đang làm một việc gì đó vô cùng thích thú.

Tôi cảm thấy trong lòng có chút bồi hồi khó chịu và chán ghét, nhưng tim lại hồi hộp đập mạnh, giống như bị mê hoặc vậy, không kìm được sờ lên cái đuôi rắn của Liễu Long Đình, nhoài người lên thân thể anh, cùng anh quấn quýt cuồng nhiệt.

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, tôi cảm thấy hình như mình đã bị trúng độc rồi, tôi nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy cái đuôi của Liễu Long Đình, dùng sức hất cái đuôi đang quấn quýt trên người tôi ra, đẩy cái đuôi mềm mại ấy lên tấm gấm mỏng ở trước mặt tôi mà đã bị Liễu Long Đình làm nhăn nhúm lại. Cho dù vốn dĩ không có gì, thế nhưng tấm gấm mỏng lúc này nhăn nheo giống như đôi chân mèo, đập vào mắt tôi, tôi không nhịn được sự cám dỗ, khao khát có được Liễu Long Đình.

“Anh đúng là đồ yêu tinh, sao em cảm thấy sau khi anh trở thành giáo chủ, dáng dấp của một vị thần tiên một chút cũng không có, mà sao lại giống tên yêu quái thế này!” Tôi không khỏi oán trách Liễu Long Đình, tôi sợ rằng nếu tiếp tục ngồi đây, e là sẽ không kìm được bị Liễu Long Đình mê hoặc mất, thế là quay người muốn rời đi, nào ngờ lúc tôi xoay người đi, Liễu Long Đình lại đưa tay nằm lấy chặt tay tôi, kéo tôi ngồi vào lòng của anh, mông tôi ngồi lên chiếc đuôi của Liễu Long Đình, anh ấy ôm tôi, giọng điệu mảy may không có chút che giấu nào: "Anh vốn dĩ là yêu quái mà, bây giờ chẳng qua là tên yêu quái của anh lại mang thêm tên của một vị thần, trước kia có em bên cạnh anh, anh sẽ kiềm chế bản tính yêu quái này, nhưng bây giờ em không còn ở bên cạnh nữa, anh sẽ trở lại đúng con người của mình, cũng không biết rằng em có thích dáng vẻ của anh bây giờ hay không.

Lúc Liễu Long Đình nói với tôi những lời này, anh cách tôi rất gần. mặc dù dáng vẻ tôi là một linh hồn, thế nhưng đối với Liễu Long Đình mà nói, linh hồn và thể xác, chỉ là thiếu đi xúc cảm, còn những thứ khác, vốn dĩ không thay đổi.

Nghe những lời bộc lộ sâu trong đáy lòng của Liễu Long Đình, tôi lúc này không biết nên oán giận anh, hay là nhẹ nhàng nói với anh vài câu, một lúc sau, nhìn thấy anh đang ngắm nhìn tôi với nét mặt mờ hồ, đây là chính là nét mặt quyến rũ người khác, chẳng trách trước kia vì anh ta mà Ngân Hoa giáo chủ bị hút tinh lực, còn có rất nhiều nữ nhân tự động cắn câu như vậy.

“Cho dù dáng vẻ anh thay đổi như thế nào, em cũng sẽ không thích anh, anh đến đây tìm em, có chuyện gì sao? Nếu không có, thì hãy buông em ra đi.” Tôi nói chuyện với anh ta bằng một trái tim nguội lạnh, Liễu Long Đình sau khi nghe giọng điều hờ hững của tôi, anh ta cũng không quan tâm, đưa tay cầm tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, nói với tôi: “Dù gì anh cũng đã cứu em và Phượng Tổ Thiên, lẽ nào em không nên cảm ơn anh sao?”

“Vậy thì cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu em và Phượng Tổ Thiên nếu một ngày nào đó anh cần sự giúp đỡ của em, em sẽ không bao giờ từ chối. Tôi nói với Liễu Long Đình.

Tôi miễn cưỡng nói ra điều này, nhưng tôi không ngờ rằng, Liễu Long Đình lại tỏ vẻ không hài lòng với những gì tôi nói, anh ta nói với tôi sau này sẽ không cần sự giúp đỡ của tôi, nói xa xôi như vậy, chẳng thà tốt nhất nên nói điều gì đó có thể hài lòng ngay bây giờ, sau đó yêu cầu tôi hôn anh ấy.

Liễu Long Đình thực sự không biết xấu hổ, xung quanh chúng tôi có rất nhiều Tiên gia, hơn nữa đang còn là ban ngày ban mặt, Phượng Tề Thiên đang đi theo sau kiệu liền, vậy mà Liễu Long Đình còn muốn tôi hôn anh ta.

Rõ ràng là thân nhưng lại làm ra vẻ giống như yêu tinh, trong lòng tôi cảm thấy có chút bất mãn với Liễu Long Đình, nhưng lại không muốn tiếp tục lằng nhằng với anh ta, tôi vươn tay ôm lấy mặt của anh ta, còn định hôn lên má anh ta, nhưng khi tôi nghiêng người về phía Liễu Long Đình, Liễu Long Đình dang tay ôm lấy eo tôi, dán chặt tôi lên người anh ta, nằm ở trên chiếc gấm mỏng trong kiệu liễn, những chạm khắc trang trí xung quanh kiệu liễn đã che chắn tôi và Phượng Tề Thiên, Liễu Long Đình kéo tấm gấm mỏng đắp lên nửa thân của tôi và anh ta, vốn dĩ không đợi tôi hôn, anh ta ngần mặt hôn lên môi tôi, tay giữ lấy đầu tôi áp sát đến môi anh ta.

Tôi cảm nhận được sự ẩm ướt và mềm mại trên môi Liễu Long Đình ngay sau khi uống trà, tấm chăn phủ lên người chúng tôi đã chặn ánh sáng từ bên ngoài, trong bóng tối, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Liễu Long Đình, nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi hoa mai trên cơ thể anh ta, mùi hương này khiến tôi bỗng dưng muốn bật khóc trong giây phút quen thuộc, trong lòng rất muốn nghịch ngợm cắn lấy đôi môi của anh ta như trước, chỉ là, tôi chỉ là không biết rằng sau khi mình dành cho Liễu Long Đình những cử chỉ tốt đẹp này, thì tôi cần phải dành bao nhiêu tâm sức nữa để quên đi anh ta.

Nỗi đau mà khi muốn quên đi một mối tình, tôi không bao giờ muốn thử lần thứ hai.

Tôi nằm bất động trên người Liễu Long Đình, và Liễu Long Đình hôn tôi một lúc, sau khi không cảm nhận được phản ứng từ tôi, Liễu Long Đình cũng dần dần dừng lại, từ đôi môi đến khuôn mặt của tôi, giọng điệu nghiêm túc hơn, và nói với tôi: “Dù cho trong tim em có anh hay không, anh vẫn yêu em, là do anh nợ em quá nhiều, em ở cùng với thần núi, nhất định phải cố gắng, không phải sợ điều gì, dù cho có gặp phải khó khăn, anh sẽ đến cứu em.

Khi Liễu Long Đình nói lời này, tôi đột nhiên chửi thầm trong lòng, anh ta nói với tôi những lời đó giờ có tác dụng gì? Tôi không còn yêu anh ta nữa, lẽ nào anh ta còn muốn trông chờ vào những lời đường mật này mà lại lừa gạt tôi nữa sao, có phải trước đây anh ta đã chơi đùa với tôi như một kẻ ngốc không? Không, tôi sẽ không để cho anh ta có lần sau.

Mặc dù trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn không khỏi đau lòng, linh hồn tôi không ngừng rơi lệ, nhưng thân thể nghẹn ngào đến run rẩy của tôi đã phản bội lại chính cảm xúc của tôi, Liễu Long Đình dường như cũng cảm nhận được điều này, đưa tay khoác vai tôi, kề khuôn mặt tôi vào lồng ngực của anh ta.

Nhưng tâm trạng của tôi kéo dài không được bao lâu, tôi không muốn Liễu Long Đình đem cảm xúc lúc này của tôi ra đùa giỡn, nên tôi nhanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play