*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện này khiến tôi càng thấy sợ hơn! Chẳng phải thần núi đã chết rồi à? Sao bây giờ vẫn còn sống?

Lúc này, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thần Núi, giống hệt như trước đây, ánh mắt nham hiểm, tóc trên đầu đen như mực, trên người khoác thêm chiếc áo trường bào màu đen, chỉ có giữa cổ lộ ra chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, nhìn qua vô cùng thâm trầm nhưng lại cực kỳ giản dị, gần với dáng vẻ chán nản lúc này của anh ta, phải gọi là siêu tương xứng.

Bây giờ xe chúng tôi đã lái đến vùng ngoại ô, hơn nữa xung quanh không có một bóng người, dưới sự khống chế của Thần Núi, chiếc xe lập tức biến thành một chiếc xe giấy trắng tinh, bởi vì còn đang chạy theo quán tính, không chờ tôi kịp phản ứng, chiếc xe giấy đâm thẳng vào cánh rừng, lúc chiếc xe đâm vào rừng, Thần Núi đã nhanh chóng bay lên trời, để lại một mình tôi lần trong đống giấy trắng bóng đó đâm thẳng về phía trước.

Xương cốt toàn thân tôi bị mấy cục đá lởm nhỏm đó cọ cho đau nhức còn Thần Núi đứng thẳng tắp trước mặt, cúi đầu nhìn tôi năm rạp trên mặt đất, không hề có ý định đưa tay kéo tôi đứng lên.

"Sao anh vẫn còn sống? Bạch Sinh đâu? Anh làm gì Bạch Sinh rồi?" Tôi vừa bò lên từ mặt đất, vừa chất vấn Thần Núi, lúc trước tôi phải Bạch Sinh đi tìm anh ta, mà vừa rồi anh ta lại biến mình thành dáng vẻ của Bạch Sinh xuất hiện trước mặt tôi, khiến cho tôi không thể không nghi ngờ, liệu Bạch Sinh có bị sát hại hay không?!

"Bạch Sinh?" Thần Núi lập tức nở nụ cười nói một câu: "Bạch Sinh là do tôi hóa thành, ngày đó người cô giết được là phân thân của tôi, tên súc sinh Liễu Long Đình đó thừa dịp tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng hấp thu hết phần lớn tinh khí của tôi, muốn tôi phải chết trong tay cô, vì không để cho các người phát hiện, tôi biến thành Bạch Sinh, lợi dụng sự đồng tình của mấy người, vụng trộm ẩn núp bên cạnh cô và Liễu Long Đình, đây người ta gọi là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, mấy người không hề nghĩ rằng tôi còn sống, bây giờ nhìn thấy tôi cảm thấy thế nào, kinh ngạc không, bất ngờ không, ngoài ý muốn không?"

Lúc Thần Núi nói mấy lời này, giọng điệu âm đầy đắc ý, hệt như vừa làm được một chuyện cực kỳ có thành tựu. Nghe anh ta nói như vậy, tôi lập tức nhớ đến ngày hôm đó mình giết được Thần Núi, hóa ra có thể tiêu diệt anh ta dễ dàng như vậy là do đó căn bản không phải là nguyên thân của anh ta mà chỉ là một phân thân mà thôi, anh ta dùng phân thân của mình để tiến vào đội ngũ của chúng tôi, khiến cho tất cả chúng tôi đều tưởng anh ta đã chết.

Lúc trước tôi cảm thấy Thần Núi tà ác, nhưng không hề cảm thấy anh ta xảo quyệt, cho đến ngày hôm nay, anh ta đứng trước mặt tôi lộ ra bộ mặt này, bây giờ tôi không thể không bắt đầu cảnh giác với anh ta, vì vậy tôi hỏi anh ta: "Vậy tại sao anh lại bắt tôi tới đây? Muốn hợp tác với tôi? Hợp tác gì, thông đồng giết Liễu Long Đình sao?"

Dù sao Thần Núi vẫn luôn gây khó dễ cho Liễu

Long Đình, ngoại trừ muốn cùng tôi liên thủ giết

anh ấy, thật sự là tôi không đoán ra được tôi có

tác dụng gì với anh ta ngoài việc có thể giết Liễu

Long Đình thì còn làm gì khác.

"Không." Thần Núi từ chối tôi rất nhanh, sau đó đi tới gần, như là dụ dỗ, mà cũng giống như đang thương lượng với tôi: "Có điều, giết Liễu Long Đình chỉ là một kế hoạch nhỏ trong kế hoạch của tôi, tôi tới gặp cô là bởi tôi có chuyện quan trọng muốn hoàn thành với cô."

Lúc Thần Núi nói đến đây, khẽ đưa đầu ngón tay thon dài tới, chạm lên mái tóc trên vai tôi, dịu dàng cầm quấn quanh chơi cuốn lượn, khỏe miệng nhếch lên thành điệu cười quỷ dị như có như không: "Chắc hẳn bây giờ cô cũng đã biết thân phận kiếp trước của mình là gì, đời này, chẳng lẽ cô không muốn lấy lại lực lượng có thể khiến vạn thần kính ngưỡng kiếp trước thoát khỏi vận đen của cô sao? tôi giúp cô lấy lại tất cả lực lượng, lần nữa thống trị Thiên Cung, thống trị đám ác thần kia, đến lúc đó, địa vị của chúng ta sẽ ngang nhau, hai Cửu Thiên đại đế. "

Tôi nhìn Thần Núi, cho dù ánh nắng mặt trời oi bức chiếu lên mặt trừ việc khiến anh ta càng trở lên trắng nõn đến trong suốt thì cũng không thể khiến cho biểu cảm âm u thâm trầm của anh ta trở nên hoạt bát, ấm áp được, anh ta là con sói hoang, hung ác tàn bạo, tôi không thể cùng sinh tồn với sói được, vì vậy nên tôi nói với anh ta: "Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, kiếp trước là bất kỳ thứ gì đều không liên quan đến tôi của kiếp này, tôi cũng không muốn đi đoạt lại thân phận và địa vị gì hết, huống chi, cho dù có đoạt lại, tại sao tôi phải hợp tác với anh? Tôi đi tìm Thần Sông, Thần Sông an toàn hơn anh nhiều, hơn nữa bây giờ Liễu Long Đình cũng phải giúp tôi, tôi đi theo bọn họ thì chẳng phải sẽ có phần thắng lớn hơn là đi cùng anh à?"

Sau khi tôi vừa nói câu này, ngón tay Thần Núi đang cuộn những lọn tóc tôi cũng cũng rút ra, quay lưng lại với tôi, không chút hoang mang vạch trần: "Nếu cô tin tưởng Liễu Long Đình, vì cớ gì lại phải chạy trốn ra khỏi anh ta, còn về phần Thần Sông, anh ta sẽ vì cô mà giết thần? Cô muốn khôi phục thân phận trước kia chắc chắn sẽ phải giết thần, có điều, nói tới Thần Sông, có lẽ, cho tới bây giờ cô không hề nghĩ tới việc nhờ vả anh ta bận rộn vì cô, cô rất tự ti? Tự ti rồi lại thiện lương đáng thương, cô sợ Thần Sông không có thời gian, sẽ từ chối cô, cũng sợ cô không xứng với những gì anh ta bỏ ra, càng sợ anh ta bị cô kéo vào cái vực sâu không đáy này, dù sao thì cô cũng là người bị chúng thần trên Thiên đình thậm chí cả Thiên Đế cũng oán hận, bọn họ muốn giết cô, ai giúp cô đồng nghĩa với việc đối đầu với trời, cô không muốn Thần Sông vì giúp cô mà giống như Phượng Tổ Thiên, Phượng Tổ Thiên cũng vì giúp cô mà có ngày hôm nay, ngay cả tư cách làm thần tiên cũng không có."

Nói đến Phượng Tổ Thiên, quả thực anh chính là người khiến tim tôi đau nhức, Thần Núi nói không sai, anh ta nói đều đúng, tôi không muốn đi tìm bất kỳ kẻ nào nhờ vả hỗ trợ, cũng là bởi vì không muốn người mình để ý bị kéo xuống nước, như vậy sẽ khiến cho tôi sống áy náy cả đời, so với chết còn khổ sở hơn.

Thấy Thần Núi nói nhẹ nhàng như vậy, tôi cười lạnh hỏi anh ta: "Vậy anh hợp tác với tôi, anh bằng lòng đi giết thần? Không sợ đắc tội thần trên trời, tước đi Thần vị Thần Núi sao?"

"Thần vị Thần Núi? Có Cửu Thiên đại để để cho tôi làm, tôi còn muốn Thần vị Thần núi nho nhỏ này làm gì? Nói sợ hãi những thần trên Thiên Cung kia, tôi càng muốn chinh phục bọn họ hơn, khiến cho bọn họ sống ở dưới chân tôi, giống như cô kiếp trước, khống chế vận mệnh của bọn họ, có điều, tôi sẽ không như cô kiếp trước, ngu không ai bằng, khỏe mạnh đứng ở thế giới đó làm Đại Đế không thích à, hết lần này tới lần khác muốn hạ phàm đến thế gian đầy tội ác, trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của người thường, thất tình lục dục, sở dĩ cô sẽ chết, hoàn toàn là trách bản thân cô, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành xong, một đời Thiên Đế, lại bị chết ở nơi phàm trần hèn mọn."

Thần Núi giống Ngân Hoa giáo chủ, nghĩ đến quyền lợi và địa vị, hai thứ này trong lòng bọn họ là thứ cao thượng nhất, nhưng lúc Thần Núi nói về sự vĩ đại của ý tưởng trả thù của anh ta, lúc lại nói kiếp trước tôi ngu muội thế nào, tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, dù sao tôi cũng không có chút ký ức nào của kiếp trước, cho nên tôi không cách nào biết được kiếp trước tôi đã đưa ra quyết định gì và làm chuyện gì khác.

Có điều, dựa theo lời Thần Núi nói cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, tôi muốn sống sót, nhất định phải có được lực lượng như lúc trước, thay đổi vận mệnh của chính mình, còn về việc có làm gì được Cửu Thiên đại để hay không, với tôi mà nói, chuyện này đã không quan trọng, chẳng qua nếu muốn nghịch ý trời chống thiên mệnh, một con đường vạn kiếp bất phục, nếu thành công chân có thể đứng trên đỉnh đầu các vị thần, còn nếu thất bại, trọn đời không được siêu sinh, chỉ có điều loại người bị địa ngục nhớ tên như tôi, cho dù tôi không phản kháng vẫn vạn kiếp bất phục, không bằng phấn đấu một chút.

Cuộc đời tôi là của chính tôi, thế giới này cho tôi bất hạnh, cũng cho tôi rất nhiều kinh ngạc, tôi không muốn bị trói buộc bởi số mệnh của đời trước, chỉ cần thoát khỏi sự khống chế của Liễu Long Đình, tôi muốn sống sót.

Chỉ có điều, nếu làm như tôi vừa nghĩ, cấu kết với Thần Núi nghịch thiên sửa mệnh, trong lòng cứ cảm thấy bản thân đang bí quá hóa liều, với tính cách của Thần Núi, chắc chắn không có khả năng là sẽ bằng lòng đi cùng tôi tới thành công, hơn nữa với năng lực bây giờ của bản thân, tôi cũng không có khả năng đấu trí đấu dũng với lão yêu quái tu luyện mấy trăm năm này được, hợp tác với anh ta chẳng qua là đi trên con đường khác, giúp người khác trải sẵn đường mà thôi.

"Nếu tôi bằng lòng hợp tác với anh, tôi đâu thể chắc chắn rằng đến lúc đó anh có hại tôi hay không?" Tôi hỏi Thần Núi.

Thần Núi thấy miệng tôi cuối cùng cũng mấp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play