*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Liễu Long Đình ở ngay bên cạnh tôi, tôi tỉnh lại ở trong giấc mơ, nhưng khi tôi quay đầu lại để gọi Liễu Long Đình đến cứu tôi thì tôi mới phát hiện mình không điều khiển được hai tay và hai chân của mình ở trong giấc mơ, vì vậy tôi chỉ có thể ở đắm chìm trong giấc mơ và nhìn Phật Thích Ca Mâu Ni cười với mình. "Con sợ ta à?" Phật Thích Ca Mâu Ni bỗng nhiên mở miệng nói, sau đó mọi thứ xung quanh tôi cũng biến thành một mảnh trắng xóa, mùi đàn hương từ trong chùa lan tỏa xung quanh tôi, bây giờ tôi dường như vẫn đang ở trong chùa.
Hiện tại Phật Thích Ca Mâu Ni muốn hại tôi thì đương nhiên tôi phải sợ ông ta rồi, có điều nếu như Liễu Long Đình đã để cho tôi trở thành mồi dụ vậy thì anh ta hẳn là đã đoán được Phật Thích Ca Mẫu Ni sẽ đi theo tôi trở về, nhìn thấy anh ta quan tâm tôi như bây giờ, tôi cảm thấy anh ta chắc chắn sẽ không để cho tôi phải chịu chết như vậy. "Không phải ông đang hỏi một chuyện quá vô ích hay sao? Ông là Phật Thích Ca Mâu Ni, nhưngông lại muốn hại tôi thì tôi đương nhiên phải sợ ông rồi." Tôi trả lời Phật Thích Ca Mâu Ni, lúc này đôi mắt của tôi dường như cũng chỉ có thể nhìn thấy ông ta, ngoại trừ ông ta ra thì xung quanh tôi đều là sương trắng và cũng chẳng có gì cả.
Khi Phật Thích Ca Mâu Ni nghe thấy câu trả lời của tôi thì ông ta nhanh chóng nở một nụ cười, kiểu cười này nghe có vẻ vui tai, nhưng với biểu cảm cười toe toét của Phật Thích Ca Mâu Ni thì chỉ khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ. "Sợ à? Ta đã làm gì để khiến cho con phải sợ ta? Ta là Phật, ta có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của con, con hãy nói cho ta biết nguyện vọng của con là gì, ta có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của con."
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ước nguyện với Phật Thích Ca Mâu Ni và cũng chưa bao giờ đến chùa để ước nguyện, không chỉ có như vậy, nguyện vọng bây giờ của tôi là gì tôi còn không biết, chớ đừng nói đến việc Phật Thích Ca Mâu Ni này là một vị Phật tà ác, làm sao tôi có thể nói ra ước nguyện của mình với ông ta được cơ chứ? "Tôi không có nguyện vọng gì cả." Tôi trả lời với Phật Thích Ca Mâu Ni, đồng thời nói với ông ta: "Bản thân của ông cũng tu luyện theo cách giác ngộ thì mới có thể trở thành phật, nếu như trên cái thế giới này thật sự có chuyện mà chỉ cần nói ra nguyện vọng là có thể thực hiện được, vậy thì tại sao ông không xin Phật Tổ một nguyện vọng trongthời gian tu hành trước đây của ông, như vậy ông có thể trực tiếp trở thành Phật rồi."
Tôi cảm thấy trên đời này, nếu muốn đạt được thứ gì thì phải tự mình nỗ lực phấn đấu, nguyện vọng cũng chỉ là sự tham lam và si mê mà thôi. nếu ước nguyện thực sự có ích thì khi con em của chúng ta học tiểu học, thầy cô cũng sẽ không yêu cầu bọn nhỏ phải chăm chỉ học tập, bọn nhỏ chỉ cần ước nguyện thôi là được rồi.
Phật Thích Ca Mâu Ni khi nghe thấy lời nói của tôi thì ông ta tựa như đã chạm đến một điểm nào đó trong lòng của mình, biểu hiện trên khuôn mặt tràn đầy sự chúc phúc của ông ta càng trở nên đáng sợ và gớm ghiếc hơn, đồng thời ông ta cũng đe dọa tôi với giọng điều hết sức thâm độc: "Con không có nguyện vọng sao? Làm sao con lại có thể không có nguyện vọng được cơ chứ? Trên thế giới này, mỗi một người đều có nguyện vọng, lẽ nào con không muốn giết Liễu Long Đình à? Lẽ nào con không muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cậu ta hay sao? Lẽ nào con không muốn rời khỏi thế giới của bọn họ, sau đó thay đổi số phận do trời định của mình và trở lại cuộc sống bình thường như trước đây hay sao?" Sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni mở to cặp mắt không có đồng tử của mình ra và nói những thứ này với tôi thì ông ta lại tiếp tục khôi phục gương mặt tươi cười một cách đáng yêu như cũ: "Con là người duy nhất không có nguyện vọng mà ta đã từng gặp, chỉ cầncon có nguyện vọng thì ta sẽ giúp con thực hiện."
Vốn dĩ tôi cũng không có nguyện vọng, nhưng khi Phật Thích Ca Mâu Ni nhắc nhở tôi rằng trong lòng tôi có một ước muốn, sau đó tôi đột nhiên bùng phát, đúng vậy, tôi muốn giết Liễu Long Đình, tôi chỉ muốn thoát khỏi anh ta, tôi muốn rời khỏi nơi rắc rối này, tôi muốn có một cuộc sống bình thường như bao người, tôi không ngại việc mình sẽ phải chịu một chút tủi thân hay sẽ trở thành người giúp việc hoặc người lái xe thuê. "Có đúng hay không? Con vẫn có khát vọng, cho dù là khát vọng hay nguyện vọng, chỉ cần con nói ra nguyện vọng của mình thì ta sẽ giúp cho con hoàn thành nó, ta sẽ giúp con trở về cuộc sống trước đây, giúp con thay đổi số phận, giúp con không phải chịu đựng nhiều đau khổ như bây giờ nữa, ta sẽ biến cuộc sống của con trở về thời điểm trước khi con gặp Liễu Long Đình, con sẽ không cần gặp cậu ta, tất cả những tai nạn hiện tại của con đều là do cậu ta tạo thành..."
Phật Thích Ca Mâu Ni đang giựt giây tôi, lời nói của ông ta giống như là độc dược đang đầu độc tôi, mặc dù tôi biết ông ta là một vị Phật ác ma, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi ông ta: "Ông thật sự có thể giúp tôi thay đổi tất cả mọi thứ sao? Ông có thể thực hiện nguyện vọng của tôi sao?" "Ta là Phật, Phật trong trời đất bao la, cái gì ta cũng có thể làm được, chỉ cần con nói ra nguyệnvong của mình thì ta có thể giúp con thực hiện." Phật Thích Ca Mâu Ni trả lời tôi. "Vậy thì cái giá phải trả khi ông giúp tôi thực hiện nguyện vọng này là cái gì? Hoặc là nói, ông muốn tôi đền ơn bằng cái gì?"
Trên thế giới này không có cái gì là miễn phí cả, Phật thực hiện nguyện vọng của tôi thì tôi phải trả lễ để cảm ơn Phật vì đã thực hiện ước nguyện đó cho tôi.
Khi tôi hỏi cái giá phải trả là gì thì Phật Thích Ca Mâu Ni lại không nói lời nào, ông ta vòng vo và đi xa trọng tâm của câu chuyện, sau đó ông ta cười khanh khách và nói với tôi: "Nếu so sánh với cái giá phải trả thì nguyện vọng của con mới là thứ mà con mon muốn thực hiện được nhất, ta nói không phải hay sao? Hãy nói ra nguyện vọng của con, sau đó ta sẽ giúp con thực hiện nguyện vọng đó."
Tôi cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, nghĩ đến những người đã chết trước đó, có lẽ bọn họ cũng đã bị giết bởi vì đã nói ra nguyện vọng của mình, nghĩ đến việc Liễu Long Đình sắp xếp cái bẫy để dẫn dụ Phật Thích Ca Mâu Ni, nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn chưa đến cứu tôi. "Liễu Long Đình, anh nhanh chóng đến cứu tôi đi!" Tôi hỗ to một tiếng ở trong giấc mơ, nhưng khi tôi hộ những lời này thì trên người tôi bỗng nhiên một dòng khí lạnh như băng truyền đến trong lòngcủa tôi, vị Phật ở trước mặt tôi tựa như bị một thứ gì đó áp chế, trong nháy mắt ông ta nhỏ đi và cũng đồng thời biến mất.
Khi Phật Thích Ca Mâu Ni hoàn toàn biến mất ở trước mặt của tôi, tôi rốt cuộc có thể mở mắt, tôi nhìn thấy trần nhà trước mặt và khuôn mặt trắng bệch của Liễu Long Đình. "Cô đã tỉnh rồi à?" Liễu Long đình hỏi tôi một câu.
Nhìn thấy khuôn mặt của Liễu Long Đình lại xuất hiện trước mặt mình, trong lòng của tôi nhất thời có chút hối hận vì sao ở trong giấc mơ tôi lại không ước nguyện, tôi muốn thử xem giấc mơ có thể trở thành sự thật hay không. "Anh không cảm thấy mình rất quả đáng hay sao? Vì sao mỗi lần đều phải lấy tôi để làm mồi nhử, tại sao anh không đi làm mồi nhử thử xem, anh thật sự muốn nhìn thấy tôi chết có phải không."
Hình như Liễu Long Đình đã biết tôi nói cái gì ở trong giấc mơ, cho nên bây giờ tôi đang dò hỏi anh ta, anh ta cũng không cảm thấy nhân phẩm của mình có vấn đề, anh ta nói với tôi: "Bởi vì cô không đủ lớn để ước nguyện một việc phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình, cô luôn mồm nói muốn chết, nhưng thật ra ở trong lòng của cô thì cô lại là người muốn sống sót hơn bất cứ ai khác, vì vậy tôi tự nhiên để cô trở thành mồi nhử rồi."Khi Liễu Long đình nói những lời này thì anh ta giống như đang trách tôi, tôi cười nhạt: "Vậy ý của anh là việc tôi muốn sống sót chính là cái cớ để anh lấy tôi để làm mồi nhử có đúng hay không? Lẽ nào tôi không nên sống sót hay sao? Lẽ nào mạng sống của tôi không đáng giá bằng mạng sống của anh hay sao?"
Tôi không biết tâm trạng hiện tại của mình ra sao, khi tôi nghe thấy Liễu Long Đình nói những lời này thì tôi chỉ muốn phản bác anh ta mà thôi, nhưng khi Liễu Long Đình nói ra những lời này thì anh ta cũng không vội vàng giải thích cái gì với tôi cả, anh ta chỉ trả lời một cách đầy kiêu ngạo: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Tôi không nghĩ tới Liễu Long Đình có thể trực tiếp làm nhục tôi như thế, tôi lập tức mở chăn bông và chuẩn bị xuống giường, khi tôi rời đi thì Liễu Long Đình đè tôi xuống giường, anh ta trực tiếp đè lên người và kiềm hai chân của tôi để không cho tôi di chuyển, anh ta lấy một tay ấn vào đầu tôi và nói với tôi: "Lý do mà cô không nói ra nguyện vọng của mình với Phật Thích Ca Mâu Ni là bởi vì cô không muốn rời xa tôi có phải hay không, tôi biết trong lòng cô vẫn có tôi."
Khi Liễu Long Đình nói những lời này thì hơi thở của anh ta phả vào mặt của tôi, trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy gương mặt trắng bệnh của anh ta đang kề sát mặt của mình.
Tôi không biết anh ta lấy tự tin từ đầu ra, tôi