Nhìn lá bùa bị tôi vẽ thành gà bới, tôi thật sự không thể tin nổi thứ quỷ quái này có thể cứu mình. Tôi còn muốn xin Liễu Long Đình có thể giải quyết chuyện của tôi trước rồi hẵng đi được không, nhưng còn chưa kịp nói thì Liễu Long Đình bỗng nhéo thật mạnh, khiến quai hàm đau đớn.
“Lần này tôi không ở nhà, nếu cô dám làm chuyện gì bất lợi với các con của chúng ta thì coi chừng tôi sẽ cho cô cửa nát nhà tan."
Anh ta đang cảnh cáo tôi ư? Vừa rồi khi Liễu Long Đình thỏa mãn mình, tôi còn tưởng rằng anh ta có ý với mình, hoặc là thích mình gì đó, không ngờ tôi đã nhầm rồi. Liễu Long Đình tốt với tôi, thỏa mãn tôi chỉ vì thai rắn có thể yên ổn mà thôi! Tôi âm thầm chửi thề, hất tay Liễu Long Đình ra: “Anh thật đáng ghét! Tốt nhất anh nên phù hộ tôi đừng bị thứ kia ăn mất, nếu tôi chết thì một bụng con cháu của anh cũng sẽ ngủm củ tỏi!”
Nghe vậy, Liêu Long Đình hơi trâm ngâm, ghé vào bên tai tôi nở nụ cười, nói: “Tôi luyến tiếc cô chết. Cô yên tâm, nếu thật sự có nguy hiểm, tôi sẽ phái người cứu cô.”
Tôi sắp tức chết rồi. Vừa định mắng Liễu Long Đình coi tôi là thứ gì? Muốn xài thì xài, không muốn thì vứt, dù gì tôi cũng đang giúp anh ta tu đạo, rốt cuộc anh ta có chút tình nghĩa gì không? Nhưng không chờ tôi chửi thì Liễu Long Đình đã biến mất, trong phòng chỉ còn một mình tôi.
Tôi càng nghĩ càng tức, giơ chân đá lên cây lau nhà. Tại sao tôi lại gặp phải chuyện xúi quẩy như vậy chứ! Vốn dĩ chuyện thần quái này không hề liên quan gì tới tôi, vợ anh ta chết thì liên quan gì tới tôi? Anh ta có mấy trăm năm đạo hạnh mà không bảo vệ được vợ mình, còn đổ lên đầu tôi, có còn là đàn ông không vậy!?
Tôi ngồi trong đền thờ tiên khoảng một tiếng, chờ cơn tức giảm bớt mới nhớ cúng cho Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng. Tôi chỉ mong sao Liễu Long Đình sớm ngày tu thành chánh quả, vậy thì tôi có thể cắt đứt quan hệ với anh ta.
Có điều chuyện đã hứa với Anh Cô thì đương nhiên phải làm được. Tôi không tin không có Liễu Long Đình, tôi không thể làm bất cứ thứ gì!
Để tránh cho ngày mai xảy ra ngoài ý muốn, tôi thức đêm vẽ ít nhất một trăm lá bùa, hy vọng có thể bảo vệ tôi lúc gặp nguy cơ.
Tôi không nói với bà nội chuyện Liễu Long Đình về nhà. Sáng hôm sau, tôi thức dậy, ngồi lên xe đến nhà người xảy ra chuyện
Gia đình này cách nhà tôi không xa, ngay bên cạnh cái hồ nước giáp giới với thành phố của chúng tôi và Anh Gô. Hồ nước này tên là hồ Tam Kính, chính là một cái hồ lớn do ba hồ gộp lại, thường là nơi du lịch cuối tuần của dân chúng chỗ chúng tôi. Hôm qua nghe người đàn ông trong điện thoại nói anh ta nuôi thủy sản ở hồ Tam Kính, chuyện cụ thể thì không nói rõ, cứ bảo chờ tôi đến xem.
Khi tôi đến thôn trang mà người đàn ông kia nói thì mới chín giờ sáng, anh ta dẫn vợ đứng ở ngã tư đường đón tôi. Tôi giải thích với vợ chồng họ rằng Anh Cô kêu tôi đến, hai vợ chồng cũng không bận tâm mà nói bên ngoài trời lạnh, trong nhà có máy sưởi, kéo tôi vào nhà ngôi.
Không có Liễu Long Đình, trong lòng tôi hơi khẩn trương. Theo trình tự bình thường, tôi ngồi trên giường đất hỏi hai vợ chồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai vợ chồng nhìn nhau, cũng không giấu giếm mà nói với tôi rằng họ chỉ là hộ chăn nuôi được thuê, đồng thời cũng là người canh hồ. Thực ra thủy sản ở đây là sản nghiệp của một vị quan lớn trong thành phố. Chuyện này cũng không lớn lắm, mấy năm trước có một thanh niên chết đuối trong hồ Tam Kính, không vớt được thi thể, từ đó về sau trong hồ thường xảy ra những chuyện kỳ quặc.
“Chuyện kỳ quặc gì?” Tôi hỏi hai vợ chồng.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, sau đó người vợ nói: “Thực ra cũng không tính là kỳ quặc, chẳng qua mỗi lần đi vớt cá thì tôi đều thấy khó chịu, cứ như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm chiếc thuyền, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu cứu mạng, rất đáng sợ”
Sau đó, người chồng cũng nhớ tới một chuyện, nói: “Không chỉ có thế, mấy tháng trước tôi chèo thuyền ra hồ xem cá bột trong lưới, buổi trưa đói bụng nên tôi rửa trái táo trong hồ, còn thấy có một người bị nước ngâm trắng bệch đi qua đi lại dưới đáy hồ, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi.”
Nghe vậy, tôi sợ hãi tới mức sắp khóc. Người vợ lập tức mắng người chồng tại sao không nói cho mình biết chuyện này? Lỡ hôm nào cô ấy ra hồ một mình thấy thứ đó thì chắc chắn sẽ sợ chết khiếp. Người chồng an ủi cái gì sợ cô ấy hoảng loạn nên mới không nói, nếu từ chức thì lại có lỗi với ông chủ của họ.
Hai vợ chồng cãi nhau khiến tôi bớt sợ hãi hơn. Mặc dù hai vợ chồng đều có kinh nghiệm gặp chuyện đáng sợ, nhưng đôi khi cảm giác này chỉ là ảo giác của con người, giống như có người biết nơi nào đó từng có người chết, cho nên lúc đi ngang qua sẽ cho rằng nơi đó có ma. Nhưng nếu là một người không biết đi ngang qua thì sẽ chẳng cảm thấy nơi này có gì khác thường. Cái này gọi là ám thị tâm lý. Muốn xác nhận nơi này có ma thì ít ra phải tìm được bằng chứng nó từng xuất hiện. Liễu Long Đình không ở đây, tôi càng tin vào khoa học.
“Cũng có khả năng là ảo giác của anh chị. Anh chị có gì chứng minh hồ nước này có thứ không sạch sẽ không? Tức là thứ trong hồ đã gây tổn thương cho anh chị như thế nào, hoặc có thể chứng minh nó thực sự tồn tại?”
Có lẽ thấy tôi còn nhỏ nên hai vợ chồng đều không muốn nói. Nhưng không nói thì lại không thể chứng minh với tôi. Chân chờ một hồi, người chồng nói: “Có, nhưng tiên cô phải chuẩn bị tỉnh thân, tôi sợ sẽ hù dọa cô.”
Tôi đã chuẩn bị tỉnh thân lên chiến trường, nhưng nghe ông chủ nhắc nhở, tôi lại rất sợ hãi, hoàn toàn không muốn tới nơi có thể chứng minh nó tồn tại. Nhưng tôi đến đây với thân phận là tiên cô, nếu không thì thì lại quá hèn. “Không sợ, dẫn tôi đi đi” Tôi hít thở thật sâu mới có dũng khí nói.
Thấy tôi đồng ý, hai vợ chồng đứng dậy dẫn tôi ra ngoài. Nơi ở của hai người cách hồ Tam Kính một khoảng cách. Trên đường đi, người vợ hỏi tôi đã làm tiên gia bao lâu, nhìn tôi cũng chỉ khoảng 18 tuổi mà thôi. Được khen trẻ tuổi, tôi đương nhiên vui vẻ, nhưng tôi không có mặt mũi nói tôi mới làm chưa được nửa tháng, đành phải lấp liếm là đã làm một khoảng thời gian dài.
“Tôi gặp các tiên gia trước đó ít ra đều từ 30 tuổi trở lên. Cô thật sự quá nhỏ, tiên gia nhà cô là do tổ tiên truyền lại hả? Hay là cô tự kết duyên?”
Tôi không ngờ người vợ lại am hiểu nhiều như vậy, cho nên nói tôi tự kết duyên.
“Bác gái trước kia của tôi cũng là tiên gia, lúc trước tôi từng nghe bác ấy nói tự kết duyên tiên gia thì đa phần đều không thể thoát khỏi ngũ tệ tam khuyết, nặng thì sẽ chết, tiên gia sẽ chờ luân hồi kế tiếp của đệ tử xuất mã. Bác gái của tôi chính là bị tiên của bác ấy khắc chết.”
Người vợ tám chuyện với tôi, tôi bỗng nhớ lúc tôi đồng ý làm đệ tử xuất mã của Liễu Long Đình, hình như bà ấy từng nói chồng bà ấy cũng bị tiên gia hại chết.
“Ngũ tệ tam khuyết là cái gì?” Tôi hỏi. Tôi chưa bao giờ biết làm tiên mà cũng có nhiều cấm ky như vậy. Trước kia Anh Cô chưa bao giờ nói cho tôi nghe.
Nhưng tôi vừa hỏi xong thì người chồng đã chỉ vào lớp băng dày đẳng trước, nói: “Tiên cô, nhìn chỗ đó đi”
Tôi nhìn theo hướng chỉ của người chồng, nhưng chẳng thấy gì ngoài lớp băng trắng tinh.
“Chỗ đó có gì?” Tôi hỏi.
“Chỗ hố băng, có ba người đứng ở đó đã mấy ngày rồi."
Nghe vậy, tôi sợ hãi rùng mình, quấn lấy quần áo trên người rồi nhìn về phía đó. Lần này tôi nhìn rất chăm chú, chỉ thấy người chồng nói không sai, trên mặt băng rộng lớn thật sự có một cái hố băng, ba bóng người cao lớn màu trắng như bị treo trên hố băng 90 độ, ba gương mặt trắng bệch đáng sợ nhìn về phía chúng tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT