Tôi nhất thời sững sờ, tư thế này quá xấu hổ. Tôi vừa đẩy Liễu Long Đình vừa hỏi anh ta: “Mùi... Mùi tanh gì cơ? Anh mau buông tôi ra.”

“Mùi tanh gì à? Đương nhiên là mùi rắn tanh. Cô chê tôi có mùi rắn tanh còn gì?” Liễu Long Đình không để ý tới bàn tay tôi đẩy anh ta ra, mà bắt đầu sờ theo chân tôi. Nước vòi hoa sen xối lên đầu tôi và Liễu Long Đình, làm áo len của tôi cũng bị dính đầy nước.

Tôi vốn định nổi giận, anh ta có ý gì? Cố ý xối ướt tôi hả? Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, hơi nước che lấp gương mặt trắng nõn của anh ta, mái tóc ướt nhẹp dán bên tóc mai, ánh mắt mê ly nhìn tôi, vô cùng quyến rũ. Tôi nuốt nước miếng, không dám nhìn chằm chằm đôi mắt mê say của Liễu Long Đình, nhanh chóng dời mặt sang một bên, nói: “Trên người anh không tanh, tôi có gì mà ghét bở?”

“Không ghét bỏ thì cho tôi hôn đi” Nói đến đây, Liễu Long Đình cúi xuống ngậm lấy môi tôi.

Tôi cũng không biết lúc này mình nghĩ gì, giống như bị Liễu Long Đình tẩy não. Khi anh ta nâng chân tôi lên, tôi lại không phản kháng, chỉ muốn mơ màng một hồi. Khi mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, bỗng có tiếng chuông cửa vang lên. Tiếng chuông cửa xuyên qua dòng nước ào ào, truyền vào tai tôi, lập tức đánh thức bộ óc bị Liễu Long Đình mê hoặc. Tôi nhìn vẻ mặt đầy dịu dàng của Liễu Long Đình, không khỏi kích động nhặt quần áo ướt sũng lên, nói bên ngoài có người, tôi ra ngoài mở cửa.

Liễu Long Đình lại kéo tay tôi, không cho tôi ra ngoài. Nhưng chuông cửa vẫn vang lên. Tôi nói vẫn nên ra xem thử là ai đến, sau đó kéo tay anh ta ra, thuận tay cầm áo ngủ mặc vào rồi đi mở cửa.

Ra khỏi phòng tắm, tôi vẫn còn hơi hồi hộp. Nếu không phải chuông cửa cắt ngang, nếu lần này tôi tự nguyện xảy ra quan hệ với Liễu Long Đình thì e rằng sau này muốn thu tay lại cũng khó.

Tôi mở cửa ra, không ngờ lại là Mã Kiện Quân. Ông ta lại đến đây, kích động nói với tôi: “Tiên Cô, cô mau cứu con gái tôi đi, sau khi các cô rời đi, thứ đó lại nhập vào người con gái tôi, bây giờ đang càn quấy trong phòng, nói tối nay sẽ giết con tôi!” Vừa rồi Liễu Long Đình đã nói trong nhà Mã Kiện Quân hoàn toàn không có thứ gì quấy phé. Nghĩ tới Mã Kiện Quân còn đang lừa mình, tôi nhất thời tức giận nói: “Vậy hả? Nhưng vừa rồi tôi tới nhà ông cũng đâu thấy thứ gì quấy phá, tại sao ông lại lừa tôi?”

“Tiên Cô, tôi nào dám lừa cô! Con gái tôi sắp chết rồi, van cô cứu con gái tôi đi, tôi chỉ có một đứa con gái đó thôi, cô nói gì tôi cũng đồng ý!” Mã Kiện Quân nói rồi quỳ xuống, nước mắt nước mũi thi nhau chảy.

Cửa phòng mở ra, dòng khí ấm trào ra, Liễu Long Đình chỉ quấn khăn tắm trên vòng eo săn chắc, chẳng buồn nhìn tôi lấy một lần, trực tiếp ngồi xuống sofa, lạnh giọng hỏi Mã Kiện Quân: “Muốn cứu con gái ông cũng không khó, nhưng ông phải kể rõ ràng mọi chuyện cho tôi nghe. Ông có tà niệm, lại cúng tổ tiên, chính ông không hối cả thì không ai có thể cứu ông đâu.”

Nghe vậy, Mã Kiện Quân lập tức mềm nhũn cả người, im lặng thật lâu mới nói: “Đại tiên, vậy nếu tôi nói với ngài thì ngài có thể cứu tôi không?”

Lúc này tôi giống như người ngoài cuộc, hình như Mã Kiện Quân đã biết thân phận của Liễu Long Đình, nói chuyện với anh ta không cần tôi làm trung gian, khiến tôi hơi xấu hổ, chỉ có thể kêu Mã Kiện Quân vào phòng ngồi, tôi đi rót nước cho họ.

“Có thể cứu được ông hay không thì phải xem lại chính ông.” Liễu Long Đình thờ ơ nói.

Mã Kiện Quân trầm tư một hồi mới hạ quyết tâm thẳng thắn: “Thực ra mấy năm trước, cha tôi đã mời đại tiên tới xem hai tên dã tiên năm xưa từng hại nhà tôi. Đại tiên nói với cha tôi răng hai con rắn đó có duyên với nhà tôi, yêu cầu tôi cúng tế cho họ như bảo gia tiên. Hai con rắn kia cũng chịu ở nhà tôi ăn nhang khói, phù hộ nhà tôi ăn nên làm ra, hãng năm bình an”

Bảo gia tiên với xuất mã tiên khác nhau, bảo gia tiên không xuất mã, chỉ bảo vệ cả nhà bình an, giống như Bồ Tát được cúng trong nhà.

“Vậy sau này thì sao? Nếu đã làm bảo gia tiên của nhà ông thì chắc nhà ông phải bình yên vô sự, tại sao ông còn tới tìm tôi?” Tôi hỏi Mã Kiện Quân.

“Trước kia tôi tìm Anh Cô. Đạo hạnh của Anh Cô rất cao, toàn bộ Đông Bắc chúng ta cũng hiếm có ai vượt qua bà ấy. Nhưng tôi không ngờ bà ấy lại phái cô tới đây. Còn chuyện tại sao lại mời tiên cô khác đối phó với hai con rắn kia là vì đệ tử xuất mã lúc trước kêu nhà tôi cúng dường hai con rắn tiên đó không nói với tôi rằng sẽ phải trả giá đắt”

“Cái giá gì?” “Tức là muốn chiếm được lợi ích từ gia tiên thì cũng phải trả giá tương xứng. Tiên gia hao tổn tu vi giúp nhà tôi phát tài làm giàu, nhưng cũng yêu cầu tinh khí của người cúng dường. Trừ bà ngoại tôi bị chúng trả thù nên chết, những người khác thực ra đều bị chúng hút hết tinh khí.”

“Ý anh là nhà anh đã khắc chết cả nhà vì kiếm tiền ư?” Tôi thật sự khó mà tin nổi trên thế giới này lại có kẻ vì tiền không cân cả tính mạng của người thân!

“Tôi cũng muốn kết thúc, nhưng mời thân dễ tiễn thân khó, không mấy vị tiên gia đám quản chuyện nhà tôi. Bây giờ chúng đã đe dọa tính mạng của con gái tôi, cho nên tôi mới nhớ Anh Cô. Bạch Tiên Gia, van ngài cứu con gái tôi đi, chỉ cần ngài đồng ý thì dù phải giao hết tài sản của ngài cũng được!"

Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình. Liễu Long Đình không để ý tới tôi, kêu Mã Kiện Quân ra ngoài cửa chờ, anh ta thay quần áo trước. Thái độ của anh ta khiến tôi có cảm giác như đã làm sai chuyện. Thấy anh ta mặc đồ, tôi cũng mau chóng mặc quần áo, cùng họ đến nhà Mã Kiện Quân.

Lại đến nhà Mã Kiện Quân, quả nhiên nghe thấy tiếng con gái ông ta đang hò hét trên lâu, trong nhà tràn ngập đa rắn xám trắng vừa lột xong, trông rất to, kéo dài tới tận cửa câu thang tầng hai. Liễu Long Đình lên lầu, tôi cũng muốn đi theo, không chờ tôi bước lên thì Liễu Long Đình đã quay lại, nghiêm túc quát tôi ở bên dưới, đừng đi theo. Nhưng Mã Kiện Quân lại có thể đi cùng anh tai Không cho đi thì không đi, Liễu Long Đình cho rằng tôi thích đi cùng anh ta lắm sao? Nhìn anh ta đắc ý kìa, chẳng qua là không chịu làm chuyện đó với anh ta thôi, có cần thiết phải hờ hững với tôi như thế không? Tôi tức hổn hển ngồi trên sofa, mắng Liễu Long Đình, trừ làm chuyện đó ra, anh ta còn biết làm gì?

Ngay khi tôi đang oán giận thì bỗng có tiếng phụ nữ cười the thé vang lên, sau đó sương khói tràn lan khắp lầu một. Thế này là thế nào? Tôi muốn kêu Liễu Long Đình, nhưng sương mù chung quanh như tấm chăn kín mít, tiếng kêu của tôi bị dội ngược lại đâm vào màng nhĩ đau nhói. Tôi còn đang oán hận Liễu Long Đình, bây giờ không có anh ta, tôi yếu đến mức khinh thường chính mình. Nhìn sương mù che lấp cả bàn ghế chung quanh, tôi rất hoảng hốt, nghỉ ngờ thứ này nhắm vào mình.

Tôi bước đi mười mấy bước theo ký ức, một cái đầu của phụ nữ to bằng chậu rửa mặt bỗng xuất hiện trước mặt tôi, cao hơn tôi khoảng một mét. Cô ta há miệng cười, đôi môi đỏ au tách ra tới tận mang tai, cất tiếng cười rùng mình, không nói một câu mà há mồm nuốt chửng tôi.

Tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, trước mắt bỗng tối sâm, tùi tanh tưởi truyên ra từ trên đầu. Liêu Long Đình không có ở đây, tôi chẳng khác nào người thường. Ngay khi tôi cho răng mình chết chắc rồi thì bông nghe thấy giọng nói quen thuộc truyên ra từ ngực tôi: “Đúng là không biết điều, ngay cả người của ta cũng dám bắt nạt”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play