Chiếc hộp nho nhỏ kia to chừng nửa nắm tay, không phải thứ gì khác, mà chính là hòm thuốc đã biến mất không thấy của cô.
Tại sao có thể như vậy? Vì sao hòm thuốc lại thu nhỏ rồi núp trong tay áo cô?
Cơ thể đã mất cảm giác của Nguyên Chiêu Lâm lập tức nổi lên một lớp da gà.
Sau lưng có tiếng bước chân, cô vội vàng nhét hòm thuốc nhỏ vào trong tay áo.
“Nô tỳ đưa Vương phi ra ngoài.” Lục Nguyệt đỡ cô: “Nô tỳ sẽ cầu xin Vương gia cho vào cung cùng người.”
Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm rối như tơ vò, căn bản không biết Lục Nguyệt đang nói gì, chỉ gật đầu qua loa rồi đi theo nàng ta ra ngoài.
Xuyên qua những chiếc cổng vòm, đi lên hành lang gấp khúc, đi thêm một đoạn quanh co khúc khuỷu nữa mới đến cửa tiền viện.
Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn ở cửa lớn, Vũ Văn Dụ không ngồi trong xe ngựa mà đang ngồi trên một con ngựa tốt màu đen.
Hắn mặc trang phục màu tím nhạt, đầu đội kim quan, sắc mặt xám xịt như thời tiết lúc này, đáy mắt mang theo tức giận không kiên nhẫn, thấy cô đi ra, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị lên đường.”
“Vương gia, cần nô tỳ vào cung cùng không?” Lục Nguyệt kiên cường ngẩng đầu lên hỏi.
Vũ Văn Dụ liếc nhìn Lục Nguyệt, nói: “Cũng được, miễn cho Thái hậu hỏi chuyện viên phòng, ngươi cũng có thể làm chứng.”
Ngoài cửa phủ có gần mười người hầu theo vào cung, trong đó Gia Thần Hoằng Kỳ cũng ở đây, Vũ Văn Dụ nói những lời này ngay trước mặt bọn họ, vốn không thèm quan tâm Nguyên Chiêu Lâm sẽ khó chịu như nào.
Nguyên Chiêu Lâm không có biểu cảm gì, cơ thể cô gần như cứng ngắc, cho dù khó chịu cũng không thể thể hiện ra ngoài.
Lục Nguyệt đỡ cô lên xe ngựa, trong nháy mắt rèm xe buông xuống, cô giương mắt nhìn thấy ánh mắt căm hận của Vũ Văn Dụ, còn cả biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác của người làm trong phủ.
Nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơn, bên tai vang lên câu nói kia của Vũ Văn Dụ.
Bề ngoài nguyên chủ rất đẹp, Vũ Văn Dụ phải hận nàng nhiều đến chừng nào, đến mức phải dùng thuốc mới có thể viên phòng với nàng?
Đối với nguyên chủ là nhục nhã lớn đến nhường nào?
Thảo nào nàng lại tìm đến cái chết.
Suốt dọc đường cố gắng ổn định lại tinh thần, từ từ làm rõ ký ức của nguyên chủ.
Rất lâu sau, cô khẽ thở dài, mở mắt ra.
Thì ra, Vũ Văn Dụ hận nàng như vậy là có nguyên nhân.
Vị nguyên chủ này, dùng từ si mê cố chấp để hình dung cũng không quá đáng, năm mười ba tuổi đó gặp Vũ Văn Dụ đã thề phải gả cho hắn, nếu như lưỡng tình tương duyệt, vậy vẫn có thể coi như là chuyện tốt, nhưng người Vũ Văn Dụ thích là Chử Minh Thúy của Chử gia, nguyên chủ vì đạt được mục đích, trong tiệc mừng thọ của công chúa đã bày mưu vu cáo Vũ Văn Dụ khinh bạc nàng, danh tiết của nữ tử nặng hơn tất cả, công chúa đành bất đắc dĩ bẩm báo chuyện này với Hoàng đế, Vũ Văn Dụ gánh chịu cái danh kẻ khốn kiếp, còn phải vứt bỏ người thương cưới nàng làm vợ.
Đương kim thiên tử chưa lập Thái tử, Vũ Văn Dụ nhỏ tuổi đã nổi tiếng, lại từng chinh chiến sa trường giành được công trạng, trước kia Hoàng đế rất coi trọng, bây giờ danh tiếng của hắn bị hủy, gần như không có khả năng trở thành Thái tử.
Hủy đi tiền đồ của người ta, cắt đứt nhân duyên mỹ mãn của người ta, há chẳng phải tội ác tày trời? Thảo nào Vũ Văn Dụ sẽ hận nàng thấu xương, dùng nhiều thủ đoạn sỉ nhục nàng.
Nguyên Chiêu Lâm, khổ cho ngươi, đúng là gieo gió gặt bão.
Suốt dọc đường tiếng vó ngựa lọt vào tai, Nguyên Chiêu Lâm chỉ cảm thấy trong lòng chết lặng lạnh lẽo, trọng sinh ở dị thế cũng khiến cô bàng hoàng đau xót, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Cô đưa tay vào trong tay áo, vuốt ve hòm thuốc bỗng nhiên thu nhỏ này, trong lòng mới có chút cảm giác an toàn.
Gió rất to, thổi qua khiến rèm xe đung đưa, cô nhìn thấy bóng lưng đang cưỡi ngựa của Vũ Văn Dụ, cứng chắc vững vàng, mái tóc đen nhánh và trâm vàng ngọc tỏa ra ánh sáng rực rỡ giữa ban ngày.
Người kia, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, sẽ là ác mộng của cô.
Cô chậm rãi nắm chặt bàn tay, nếu không tránh thoát cục diện vây hãm này, có lẽ cô cũng chỉ còn một con đường chết, vì vậy, cô không thể yếu đuối sợ hãi.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT