Nghe xong mấy lời này, người dân xung quanh bàn tán xôn xao.
"Tôi biết rồi, người phụ nữ này là Mục Thiên Lam, mấy ngày hôm trước kết hôn với cậu chủ nhà họ Triệu, bị cô chủ Lâm tạt axit hủy dung "
"Trời ơi, hủy dung người ta rồi vẫn còn không buông tha, còn muốn đánh đập người ta như vậy nữa!"
"Tôi nghe nói là chính cậu Triệu đã theo đuổi rồi muốn kết hôn với cô ấy, sao số cô ấy lại khổ như vậy, chồng chết trên chiến trường, phải nuôi hai đứa con thơ, còn chăm sóc cả ba chồng tàn tật, không còn cách nào khác mới gả cho cậu Triệu, bây giờ lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy!"
Đủ các loại xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
Vừa đúng lúc, đám người Tiêu Thanh tới gần nghe thấy những lời bàn tán này, sắc mặt Tiêu Thanh biến đổi.
"Là vợ tôi bị đánh!"
Xác định được điều đó từ những tiếng xì xào bàn tán, Tiêu Thanh nhất lập tức như điên qua.
"Mẹ nó chứ, đứa nào dám đánh chị dâu của chúng ta, đúng là chán sống rồi!"
Đám người Tần An đều tức tới nổ phổi, lao đến.
Tiêu Thanh nhanh chóng chen qua đám người bước vào hiện trường, nhìn
thấy một người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất đang che chở một bé gái, bé gái kia còn đang gào lên khóc lớn, mặc dù không nhìn thấy gương mặt người phụ nữ, nhưng nhìn dáng người rất giống Mục Thiên Lam vợ anh.
Tiêu Thanh tức giận gầm lên một tiếng, lao về phía trước, tặng cho tên mặc âu
phục một đẩm.
Bóp!
Nắm đấm đánh trúng giữa mặt gã đó còn lõm cả vào, máu và răng bắn ra, cả người ngã văng ra xa mấy mét.
“Đánh đẹp lắm!”
Người dân xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Là một anh lính!"
"Anh lính cũng không nhịn nổi nữa phải cứu giúp đôi mẹ con đáng thương này!"
"Anh lính thật tuyệt vời! Mau đánh bọn họ, giải cứu hai mẹ con đáng thương đi!”
Đám đông xung quanh hô lên.
Rất nhanh sau đó, Tân An, Hắc Hổ, cũng gia nhập.
Bang bang bịch bịch!
Chỉ vài giây ngắn ngủi, mười mấy gã đàn ông mặc âu phục, đã bị đánh cho nằm sấp trên mặt đất.
"Au..."
Bé Doanh vừa mừng rỡ vừa khóc: "Mẹ ơi, có mấy chú tốt bụng đã hạ gục kẻ xấu rồi, mẹ có sao không? Mẹ có đứng dậy được không?”
"Khụ khụ...”
Mục Thiên Lam ho vài cái, còn ho ra cả máu.
"Oa!"
Bé Doanh sợ hãi khóc thét lên: "Chú ơi, mẹ cháu ho ra máu, chú có thể đưa mẹ cháu đến bệnh viện được không ạ?”
Tiêu Thanh hung hăng giẫm lên người mấy gã đàn ông mặc âu phục, nghe thấy tiếng khóc của bé Doanh, anh lập tức chạy tới, xoay người Mục Thiên Lam đang nằm sấp trên mặt đất, ôm vào lòng.
Anh cúi đầu nhìn xuống.
Khi thấy gương mặt trông mà phát hoảng của cô, anh cảm thấy choáng váng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT