Sau khi đến khách sạn, anh thay quần áo sạch sẽ, lại cạo râu, sau đó đi cắt tóc ngắn, lúc này mới có phong thái của anh năm đó.
Sau đó, anh đi xe đến thủ phủ của đế quốc Ba Tư.
Buổi tối hôm đó, anh đến vương cung ở thủ phủ của đế quốc Ba
Tư.
"Ô! Tiêu thân mến! Thật sự là anh rồi! Anh không chết thì quá tốt
rồi.”
Quốc Vương Ba Tư và công chúa Annie nhìn thấy Tiêu Thanh thì cực kỳ vui mừng, mở rộng hai cánh tay ôm lấy Tiêu Thanh.
Sau một màn hàn huyên, Tiêu Thanh nói: "Công chúa Annie, cho tôi mượn điện thoại di động, tôi phải gọi điện thoại cho vợ và người nhà báo tin bình an, nếu không thì bọn họ đều lo lắng rằng tôi đã chết."
Công chúa Annie lập tức đưa điện thoại di động cho Tiêu Thanh.
Kết quả, gọi điện thoại cho Mục Thiên Lam, bố vợ, mẹ VỢ, dì nhỏ, mấy người em vợ, không cuộc nào gọi được, tất cả đều không được kết nối.
"Tại sao không gọi được cuộc nào cả? Chẳng lẽ.."
Trái tim anh nhất thời chìm xuống đáy vực, anh vội vàng gọi điện thoại cho Tổng đốc Tư.
Lúc này, tại Tổng cục chiến tranh của Long Quốc.
"Long Nghi này chắc chắn là kẻ có tội! Kẻ có tội!"
Tổng đốc Tự tức giận vỗ bàn: "Tôi đã nói với ông ta rồi, đuổi giặc chớ đuổi đến cùng. Chẳng những ông ta không tin mà còn nói với tôi quân lính ở bên ngoài không chịu, thế nào cũng phải đuổi theo”
"Lần này thì hay rồi, trúng phải mai phục, mình bị nổ hôn mê không nói, còn chết nhiều chiến sĩ một cách uổng công"
"Tôi hận không bóp chết được ông ta."
Chủ của Long Quốc ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Bây giờ quân địch nhân cơ hội phát động tổng tiến công, ép thẳng đến gần biên giới, tinh thần của đại quần chúng ta sa sút, cộng thêm binh lực không nhiều bằng kẻ địch, phải làm thế nào mới ngăn cản được cuộc tổng tiến công của hai hai trăm sáu mươi ngàn quân địch đây?"
Trong chiến bộ, một đám im lặng.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi.
Tình hình chiến sự đang tốt mà để cho Long Nghi phá vỡ, cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
"Với lại... Chủ của Long Quốc nói: "Nên phải ai đi để ổn định lòng quân, tiện thể đôn đốc tác chiến đây?"
Tất cả mọi người vẫn yên lặng.
"Nếu như có Thần soái ở đây, cậu ấy đi đôn đốc tác chiến thì tốt rồi, đáng tiếc Long Soái đã... haiz!" Có một quan tướng già thở dài.
Trong toàn bộ chiến bộ, cũng than thở một trận.
"Chủ của Long Quốc"
Lúc này, Tổng đốc Tự nói: "Cục diện hôm nay, e rằng tôi phải đi thì mới có thể ổn định được. Tổng chiến bộ bên này phải làm phiền chủ của Long Quốc quan tâm một chút."
Chủ của Long Quốc đi tới trước mặt Tổng đốc Tư, lo lắng hỏi: "Bốn năm qua bởi vì đánh lùi quân địch mà ông đã dốc hết tâm huyết nên nhiều lần hôn mê. Đến chiến trường, không thể so với tổng bộ, bộ xương già của ông có thể gánh nổi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT