Ngô Tuệ Lan ôm bé Lạc lên rồi trực tiếp đi đến nhà của Vương Phú Quý.
“Bà ơi, không phải chúng ta đi mua kẹo hồ lô sao, tại sao chúng ta lại ở đây, ở đây đâu có kẹo hồ lô đâu?”
Bé Lạc gãi đầu hỏi.
Ngô Tuệ Lan cười và nói với bé: “Mặc dù ở đây không có kẹo hồ lô, nhưng đây là nơi để bé Lạc cất cánh, một lúc nữa sẽ có người tới để đưa bé Lạc đi, sau này bé Lạc sẽ toàn được ăn đồ ăn ngon mà thôi.”
“Bé Lạc không đi đâu, bé Lạc muốn gặp em gái với mẹ, không muốn đi với người khác đâu.” Bé Lạc cố gắng vùng vẫy bởi vì Ngô Tuệ Lan đã rất nhiều lần đe doạ bé và bé Doanh, nếu các bé khóc thì sẽ bán các bé đi để làm con của người khác, nên khi nghe thấy có người khác đến đưa mình đi thì bé rất sợ hãi.
“Lão Vương, ông xuống đây”
Ngô Tuệ Lan gằn giọng hét lớn.
Vương Phú Quý ngay lập tức từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bà ta ôm bé Lạc thì cười toe toét nói: "Tuệ Lan, bà thật là tuyệt vời, nhanh như vậy mà đã có thể mang được cháu trai qua đây"
“Người đã đến chưa?” Ngô Tuệ Lan hỏi.
Vương Phú Quý nói: "Người sẽ đến ngay thôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hét giá lên sáu tỷ đồng!"
"Có thật không!"
Ngô Tuệ Lan rất vui vẻ hỏi: "Giá trị như vậy sao? Chẳng lẽ là bởi vì có người giàu muốn mua sao?"
Lão Vương chỉ cười mà không nói gì cả.
Bé Lạc vùng vẫy vô ích nên đã cắn vào người Ngô Tuệ Lan.
"Thằng cháu thối, bà ngoại vì tìm cho cháu một ngôi nhà tốt mà đã rất lao tâm khổ tứ, sau này cháu sẽ có thể trở nên giàu có, vậy mà không biết cảm ơn bà lại còn cắn bà, cháu có còn lương tâm không, nhìn xem bà ngoại có bao giờ làm hại
cháu hay không?”
Bà ta đánh bé Lạc vài cái, đến lúc bé Lạc bắt đầu khóc thì bà ta bịt miệng bé Lạc lại.
Không lâu sau, một nam một nữ xách va li đi vào.
“Sáu tỷ đây” Người phụ nữ đặt chiếc vali lên bàn và mở ra.
Sau khi kiểm tra xong, Vương Phú Quý nói với Ngô Tuệ Lan: "Tất cả đều là tiền thật, đã đến lúc giao dịch rồi."
Ngô Tuệ Lan có chút không nỡ, nhìn đôi nam nữ đó và nói: "Nhớ phải tìm nhà giàu cho cháu tôi, đừng ném nó cho nhà nghèo biết chưa?"
Người phụ nữ cười lạnh, không nói chuyện, dùng tiêm chích vào người bé Lạc một phát, bé Lạc ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, sau đó thì bị người phụ nữ ôm đi.
“Lão Vương, ông thật sự quá tuyệt, có thể thương lượng được mức giá cao như vậy, lần này không những có thể trả hết nợ, mà còn lại thêm một tỷ rưỡi nữa!” Ngô Tuệ Lan vui vẻ nói, đang nghĩ nên trốn đi đâu để Mục Thiên Lam không tìm thấy.
Lão Vương cười: "Tim, thận, giác mạc... người ta không những không mất tiền mà còn có thể kiếm thêm tiền, đó là do chúng ta đang thiếu tiền, nếu không thì có thể trả giá cao hơn nữa."
"Cái gì!"
Ngô Tuệ Lan cảm thấy choáng váng!
"Họ không bán cháu tôi cho những người giàu có, mà là.."
"Chính xác."
Lão Vương cười gằn nói: "Nếu không thì làm sao bán được giá cao như vậy"
Ngô Tuệ Lan đột nhiên sụp đổ, bà ta tay đấm chân đạp Vương Phú Quý, vừa đánh vừa mắng: "Sao ông không chịu nói sớm hơn? Nếu ông nói sớm hơn, tôi nhất định sẽ không đem cháu tôi đi bán cho bọn chúng!"
"Bây giờ cháu tôi đã chết! Nó chết rồi!"
"Nếu con gái tôi mà biết được nó có mà đào tim tôi ra!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT