Mục An Minh và Mục An Phong, ôm lấy bé Lạc và bé Doanh chạy ra ngoài, bởi vì hai người họ đều đã bị trấn lột vì thế lúc này trong túi không có một xu nào, ôm đứa nhỏ quỳ trên mặt đất khóc thảm: “Có ai có lòng hảo tâm không, giúp chúng tôi đưa đứa trẻ đi bệnh viện với được không? 

Người có lòng hảo tâm vẫn còn đó. 

Ngay sau đó một chiếc taxi nhanh chóng dường lại bên cạnh, sau đó ba người Ngô Tuệ Lam, Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Thu, cùng với Mục An Minh và Mục An Phong được đưa tới bệnh viện. 

“Súc sinh, đúng thật là súc sinh, sao cái tên đó có thể phá hoại nhà chúng ta như thế chứ!” 

Trên chiếc xe kia, Mục Thiên Lam khóc lóc nôi, cảm 

Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!

cùng đau lòng. 

Bé Lạc chỉ mới hơn một tháng, lúc này đang nằm trong lòng ông ngoại khóc lớn, tay chân cũng trở nên run rẩy. 

“Bố, con không muốn sống nữa” Lúc này Mục An Phong đang ôm bé Doanh ngồi ở vị trí ghế phụ, rơm rớm nước mắt nói: “Đợi tới khi đưa mẹ và bà thông gia tới bệnh viện, con sẽ đi tìm Quách Kính Bằng tính sổ, cái tên đó phải chết!” 

Mục An Minh sợ hãi: “An Phong, con tuyệt đối không thể đi được, nếu như con có bất trắc gì, một mình bố phải làm như thế nào đây?” 

Mục An Phong uất ức nói: “Con không muốn Lưu Vũ Hân bị Quách Kính Bằng hại chết! Con muốn cứu cô ấy! Cô ấy là bạn gái của con! Con không thể thấy chết không cứu được! Không thể!” 

Anh kêu gào một cách bất lực. 

Mục An Minh khó càng lúc càng lớn hơn, tay chân bắt đầu run rẩy không kìm chế nổi 

Ở một phía khác. 

Ở trong xe. 

“Hàn Thanh Văn, tôi cầu xin anh thả tôi xuống xe đi, tôi muốn xem con tôi có bị sao không. Cầu xin anh để tôi đi đi, chờ tôi xem xong, con của tôi nếu mà không có xảy ra chuyện gì, lúc đó anh muốn làm gì tôi cũng được, được không?”. 

Mục Thiên Lam đau khổ cầu xin. 

Tim gan cô gần như muốn vỡ ra. 

Bé Lạc bị ném xuống dưới đất, đầu thì chảy máu, mẹ thì bị đánh nửa sống nửa chết, đi cũng không đi được, còn bố mẹ chồng thì bị đánh đến gãy hai tay hai chân. Nhiều người gặp nạn như vậy, cô thì lại bị bắt đi, cô lo lắng không biết điều gì sẽ xảy ra với mọi người. 

“Không được!” 

Hàn Thanh Văn nói: “Ông đây muốn chơi có từ rất lâu rồi, cũng gấp lắm rồi, chỉ mong sao chơi cô trong xe này luôn, nhưng tôi sợ cô phản kháng thái quá, đến lúc đó lật xe, mạng của ông đây cũng không còn, vì vậy nên mới nhìn một chút, chờ về đến nhà rồi, xem tôi chơi cô như thế nào? 

Mục Thiên Lam nghe xong, cô như muốn bùng nổ, cô đứng lên từ băng ghế sau, túm lấy tóc của Hàn Thanh Văn, nhưng mà cô đã bị hai tên vệ sĩ siết chặt. 

"Haha!" 

Hàn Thanh Văn cười lớn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play