Sau đó, anh lái chiếc xe tải đến, phủ lên một lớp bạt chống nước, rồi lấy đất đắp lên, đợi lớp đất khô lại thành một đống, anh mới khởi động xe đi về hướng Tây. 

Ngay lúc này, tại nhà Matsushita. 

Mục Thiên Lam nằm trên giường, vẻ mặt buồn bã nhìn hai đứa con của mình, đôi 

mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều, trông vô cùng hốc hác. 

“Mẹ, con không muốn con của con bị mang đi hỏa táng đầu, con phải làm gì bây giờ?” 

Mục Thiên Lam bỗng nhiên bật khóc. 

Đêm hôm qua Mục Hải Long đã thông báo cho cô, hôm nay là ngày tốt, phải chôn cất Sakurako, vì thế phải đưa hai cục cưng của cô hỏa táng cùng. 

Thẩm Thị Thu không nói gì, bà cũng không biết phải làm thế nào. 

Không lâu sau, cửa bị đẩy mở ra. 

Mục Hải Long đưa người đi vào, 

Mục Thiên Lam và Thẩm Thị Thu ai nấy đều vô cùng bất ngờ, lo lắng ôm chặt hai đứa con trong lòng, kinh hãi hét lên: “Đừng qua đây, các người đừng qua đây, không được mang hai đứa con của tôi đi hỏa táng, biến đi, các người biển đi!” 

Mục Hải Long khua tay: “Đi thôi, sắp đến giờ chôn cất Sakurako rồi, mau đưa hai đứa trẻ này qua đây cho tôi.” 

“Này!” 

Vài tên samurai lập tức đến bên cạnh họ. 

“Đừng qua đây! Các người đừng có qua đây mà, tôi không muốn đưa con tôi cho các người, biến đi! Tất cả mau biến đi!” 

Mục Thiên Lam bị điên rồi! 

Hai đứa con là do cô mang thai chín tháng mười ngày sinh ra mà! 

Hai đứa bé vô cùng dễ thương. 

Nhưng những người này lại điên cuồng muốn mang những đứa con mà cô vừa sinh ra chưa được mấy ngày đem đi chôn cùng với một người đã chết, còn muốn đem hai đứa con của cô đi hỏa táng một cách tàn nhẫn. 

Cô không muốn mất đi đứa con! 

Nếu như Tiêu Thanh không quay trở lại nữa, hai đứa con chính là hi vọng để tiếp tục sống của Tiêu Thanh cũng là hi vọng sống của cô, cho dù cô có chết cũng phải bảo vệ hai đứa con của mình. 

Chính vì thế, cô một tay ôm chặt đứa con, tay còn lại vùng vẫy trong tuyệt vọng, lao vào đánh hai tên samurai muốn cướp con của cô. 

Phát huy khả năng của người làm mẹ, cô quyết tâm liều mạng. 

Nhưng mà đối phương lại là võ sư! 

Mặc dù cô có liều mạng như thế nào thì cũng chỉ là châu chấu đá xe, anh ta đẩy ngã cô, sau đó ấn người cô xuống đất, cướp đi đứa con cô đang ôm trong lòng. 

Thẩm Thị Thu cũng vậy, không những đứa bé bị cướp đi mà còn bị đánh đập một cách dã man, miệng nôn ra rất nhiều máu. 

"Oe oe oe..." 

Hai đứa con bị xách lên một cách dã man, giống như cách một con gà, hai đứa bé bật khóc lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play