“Xăng không còn nhiều nữa, cũng không thể kéo dài thêm được, để tôi xuống xe ngăn bọn họ, còn mọi người cứ tiếp tục đi đi, sau khi đi được mấy ki lô mét thì bảo tài xế dừng xe lại. Ông đi theo đường núi, còn tài xế đi tiếp về phía trước, dụ cho đám người Đông Doanh bám theo, như vậy có thể tiếp tục sống sót hay không phải phụ thuộc vào vận may của ông Đỗ rồi. Nếu ông còn sống, ông đừng trở lại Bắc Thanh, ông mà quay lại thì chỉ có con đường chết, mong ông Đỗ hãy bảo trọng!”. 

Giọng nói dần trở nên trầm xuống, ông ta dùng tay đập vỡ cửa kính ô tô, quay đầu 

ra ngoài. 

"Ông Ngô!". 

Đỗ Thiên Sinh hét lên. 

Sau đó ông ta nhìn thấy ông Ngô đâm vào xe của bọn người Đông Doanh. 

Bum! 

Chiếc xe bỗng tan tành trong tích tắc, còn ông Ngô bay ngược ra ngoài, văng ra xa mấy chục mét, ba tên cường giả Đông Doanh lập tức lao vào tấn công ông Ngô. 





Khi nhìn thấy chuyện đó, chiếc xe mà Đỗ Thiên Sinh đang ngồi đã đi rất xa rồi, khuôn mặt ông ta rơi xuống hai hàng nước mắt. 

Ông ta biết ông Ngô nhất định sẽ chết. 

“Ông Đỗ, ông mau xuống xe đi, đi theo đường núi bên cạnh đường cao tốc mà rời khỏi đây, mau nhanh lên!” 

Chiếc xe dừng lại, tài xế hét lớn. 

“Cậu Lý, hãy bảo trọng!” 

Đỗ Thiên Sinh vỗ lưng tài xế, lập tức xuống xe, ông ta trèo qua lan can và tiếp tục lên đường, trong khi đó chiếc xe cứ tiếp tục đi với tốc độ rất nhanh tiến về phía trước. 

Sau khi chạy trên đường núi một lúc, Đỗ Thiên Sinh mới ngừng lại thở hổn hển, tay ông ta run run bầm một dãy số. 

“Ông Ngụy, tôi đã thất bại trước bọn thương hội Nhật Bản rồi, bọn chúng lại dùng 

chiến dịch Sầm Đô mà cho một số lượng lớn cao thụ thâm nhập vào Bắc Thanh, thế 

giới ngầm cũng không còn tồn tại nữa, tôi đã trốn khỏi Bắc Thanh, hi vọng ông hãy giúp đỡ cho người nhà của tôi, người nhà của Tiêu Thanh. Nếu ông không thể cứu nổi họ, tôi sẽ không để ông nhúng tay vào chuyện này đâu, ông gọi điện cho các lãnh đạo, bảo bọn họ đến cứu người nhà của Tiêu Thanh đi, nếu không thì bọn người Đông Doanh sẽ giết chết tất cả bọn họ mất!” 

ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó thở dài: “Anh cứ yên tâm, mau tìm nơi nào đó để trốn đi, đợi sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, rồi quay trở về cũng không muộn, những chuyện mà anh đã nhờ vả tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play