*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Còn tên rác rưởi Tiêu Thanh đã được Bồ Tát đưa qua sông rồi, thậm chí còn khó giữ được an toàn cho bản thân, đừng hy vọng nó có thể trở về nữa." 

"Cũng không ngại nói cho các người, mấy chục quốc gia, mười mấy thể lực, còn có rất nhiều gia tộc đều muốn Tiêu Thanh phải chết, sa mạc mà nó đang ở có ít nhất năm trăm ngàn đội ngũ vây quanh, tất cả đều là người muốn lấy mạng nó, đừng nói là người, cho dù có là thần thánh cũng không thể thoát khỏi sa mạc đó đâu, nếu không tôi dám đối xử với các người như này sao?" 

Mọi người nghe thấy lời này đều tuyệt vọng. 

Nhiều người vây quanh muốn lấy mạng Tiêu Thanh như vậy, làm sao Tiêu Thanh có thể thoát đây! 

"Hu hu..." 

Mục Thiên Lam ôm bụng, tuyệt vọng khóc lên: "Bố mẹ, cục cưng của con có khỏe rồi?" 

"Khỏe, bé trai đang ở chỗ của bố" Tiêu Vĩnh Nhã nói. 

"Còn bé gái ở chỗ của bố, rất ngoan" Mục An Minh nói. 

Mục Thiên Lam chịu đựng đau nhức ở phần bụng, khó khăn đứng lên đi về phía hai đứa bé. 

Cô khóc đến nước mắt giàn giụa nhìn hai đứa bé: "Cục cưng, cho dù bố không còn nữa mẹ cũng sẽ nuôi lớn các con cho đến khi mẹ gặp được bố" 

Mọi người nghe vậy hai mắt đều ngấn lệ đến mơ hồ. 

Mục Hải Long cười như điên: "Mục Thiên Lam, cô đừng nghĩ sẽ nuôi lớn con trai và con gái của cô, bố vợ tôi đã tìm thấy thi thể của Sakurako rồi, đợi đến khi tìm thấy và hỏa táng Sakurako xong, hai đứa con của cô cũng sẽ được đưa vào trong quan tài hỏa táng cùng Sakurako thôi, phải mang tụi nó xuống làm đồng nam đồng nữ cho Sakurako chứ, ha ha ha..." 

"Không được!" 

Mục Thiên Lam vô cùng sửng sốt, đột nhiên quay người chạy đến trước mặt Mục Hải Long, cô quỳ trên mặt đất ôm đùi Mục Hải Long khóc nức nở: "Hải Long, anh không thể làm như vậy, trong người con tôi cũng mang dòng máu của nhà họ Mục mà, anh đối xử với tôi như nào cũng được, nhưng trẻ con vô tội, cho bọn trẻ một con đường sống được không, tôi cầu xin anh! Cầu xin anh!" 

Cô khóc nức nở dập đầu đến chảy máu. 

"Cút đi!" 

Mục Hải Long đâm một gậy vào người cô, quát lên: "Tôi không thể để nghiệt chủng của cô và Tiêu Thanh sống trên đời này được, nhất định phải cho bọn chúng xuống làm con của Sakurako, nói gì cũng vô dụng thôi, đợi đến lễ hỏa táng của Sakurako đi!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play