“Đáng ra tôi không nên để Sakurako gả cho cậu, để con bé bị cậu hại chết, để cho loại sao chổi như cậu hại chết!” 

“Cậu cút về đây cho tôi, tôi muốn cậu đi chết cùng Sakurako!” 

Tay của Mục Hải Long run lên. 

Bich! 

Điện thoại rơi xuống đất. 

Hai chân anh ta mềm nhũn ra, cả người như mất hết sức lực ngồi bệt 

trên mặt đất, cảm giác như trời cũng đã sụp đổ. Nhưng chẳng bao lâu, khuôn mặt của anh ta trở nên dữ tợn. 

“Ngô Tuệ Lan, cái con chó cái hôi hám! Không ngờ bà dám lừa gạt tôi, con mẹ nó bà chết chắc rồi! Chết chắc rồi!” 

Anh ta không kiềm chế được sự tức giận mà phủi đất đứng dậy hét lớn: “Nhanh đuổi theo cho tôi! Đuổi theo cái con chó cái hôi thối vừa rồi cho tôi! Nhanh lên!” 

Nhà để xe dưới lòng đất. 

Ngô Tuệ Lan khởi động chiếc Cayenne của bà ta, thở phào nhẹ nhõm. 

“Cái thằng Mục Hải Long chết tiệt đó, vợ chết rồi mà còn không biết, để cho bà đây lừa gạt. Bà đây thật sự là quá lợi hại, quá mạnh mẽ, quả thực lâm nguy không sợ hãi, trí dũng song toàn mà. Ha ha ha!” 

Bà ta không thể vui vẻ hơn. 

“Chờ đến khi đi bệnh viện, nếu Thiên Lam bình an sinh hai đứa con ra, mình sẽ đưa Thiên Lam và hai đứa nhỏ đi, đi thẳng đến Đảo Cẩm Châu. Có sáu nghìn tỷ tiền gửi, còn có gần hai tỷ cổ phiếu, đủ cho một nhà bà đây tiêu xài cả đời” 

“Tuy rằng hai đứa nhỏ mất đi giá trị nhưng nhất định phải mang chúng đi, để cho Thẩm Thị Thu phải khóc, bà ta đánh mình thì bà ta đừng mong làm bà nội. Hừ!” 

Nói xong, bà ta lái xe ra khỏi gara, đi đến bệnh viện phụ sản. 

Không lâu sau. 

Mục Hải Long ngồi trong xe, nhìn thấy xe của Ngô Tuệ Lan, anh ta cười dữ tợn. 

“Đồ đàn bà thối tha, coi như tôi tìm được rồi! 

Anh ta ngay lập tức quay số điện thoại: “Onokun, chặn chiếc xe Cayenne đó lại cho tôi ngay lập tức!” 

Anh ta vừa nói dứt lời thì một chiếc Mercedes-E đột nhiên tăng tốc, đâm mạnh vào chiếc Cayenne của Ngô Tuệ Lan. 

“A!" 

Ngô Tuệ Lan thét lên một tiếng chói tai rồi lập tức phanh xe lại, sau đó người đàn bà chanh chua đanh đá đó xuống xe, bắt đầu mắng chửi giữa đường: “Mắt mù sao, đường rộng như vậy mà mày nhất định phải đụng vào xe của bà đây, muốn ăn rắm của bà đây có phải không?” 

“Tranh thủ thời gian nhanh chóng xuống xe cho bà, bồi thường tiền cho bà đây, nếu không.”  . Truyện Khoa Huyễn

Bà ta vẫn chưa nói dứt câu thì nhìn thấy một bóng người, thân thể yếu mềm của bà ta run lên, lập tức xoay người chạy đi. 

“Ngô Tuệ Lan, con mẹ nó bà chạy không thoát được đâu, bắt lấy bà ta cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play