“Trước tiên đừng gấp” Matsushita trí tuệ uyên thâm: “Đợi tin Tiêu Thanh tử vong truyền ra, lúc đó mới ra tay”
Mục Hải Long gật đầu.
“Đúng rồi bố vợ” Mục Hải Long yếu ớt hỏi: “Vậy lúc mẹ con đến có phải bà ấy cũng có phần không?”
“Đương nhiên có!”
“Cảm ơn bố vợ!”
Mục Hải Long kích động rưng rưng mắt, không kìm nổi cảm xúc
của mình:
“Thật là phong thủy luôn thay đổi, mấy ngày trước cái đuôi của Ngô Tuệ Lan còn vẫy lên đến tận trời. Còn khoe khoang làm màu với người nhà họ Mục tôi, chạy tới ngục giam đả kích mẹ tôi tới mức mẹ tôi phải thổ huyết, xuýt chút thì mất mạng.”
“Không ngờ nhanh vậy mà phong thủy đã chuyển đến chỗ tôi rồi”
“Đợi sau khi Tiêu Thanh chết để xem tôi làm thế nào vơ vét hết sạch tiền của Ngô Tuệ Lan vào tay, làm thế nào khiến đứa con trong bụng con tiện nhân Mục Thiên Lam chết trong trứng nước!”
“Không phải không báo thù mà là thời gian chưa đến, đợi thời cơ thích hợp tôi sẽ giống một cái máy gặt cỡ lớn hung hăng gặt hết các người! Đợi đó cho tôi, đợi đó! Tôi phải nhìn từng người các ngươi thế thảm không thôi, tôi phải nhìn tất cả các người xin ăn trên phố, ha ha ha..."
Nhoảng một cái đã nửa tháng trôi qua.
Tiêu Thanh không hề có tin tức gì, cũng không có tin tức của Thẩm Thị Thu Mai và Hoắc Tử Hoa, khiến cho tất cả người nhà của Tiêu Thanh đền đứng ngồi không yên.
“Mẹ, đã hơn nửa tháng qua mà một chút tin tức của Tiêu Thanh cũng không có, gọi điện thoại thì không được, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Mục Thiên Lam lao tâm khổ trí, sau khi Tiêu Thanh đi rồi cô ấy không ngủ được một đêm nào an giấc, luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
“Sẽ không đâu!”
Thẩm Thị Thu lắc đầu: “Con đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ăn mấy đồ dinh dưỡng nhiều vào, không muốn nghĩ cho con thì cũng khải nghĩ cho hai đứa trẻ trong bụng con chứ. Cứ xem như Tiêu Thanh đi du lịch đi, qua mấy ngày sẽ về thôi.”
Mong rằng lời bà nói là thật, nhưng vẫn lo lắng muốn chết.
Mọi người đều vì Tiêu Thanh mà lo lắng, mọi người đều vì anh ấy mà cầu nguyện.
Sa mạc Pagal quá lớn.
Tiêu Thanh dẫn theo vệ sĩ chạy qua chạy lại trong sa mạc, gặp không biết bao nhiêu đợt tiến công của kẻ địch nhưng vẫn chưa tìm được bọn người Thẩm Thị Thu Mai.
Vì thường xuyên gặp được kẻ địch khiến Tiêu Thanh kết luận rằng bọn người Thẩm Thị Thu Mai vẫn còn sống.
Nếu không sẽ không có nhiều kẻ địch đang tìm kiếm như thế.
“Hình như bên đó có tiếng súng, qua đó xem thử đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT