*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đội trưởng Tần!”
Lúc này Thẩm Thị Thu Mai đã băng bó xong vết thương cho Hoắc Tử Hoa, cô ấy nhìn thấy Tân An lập tức vui vẻ vẫy tay.
“Thu Mai, cô không sao chứ?”
Tần An lo lắng hỏi.
Thẩm Thị Thu Mai trả lời: “Tôi không sao, nhưng Tử Hoa bị thương rồi”
“Không sao thì tốt, nếu cô mà có chuyện gì thì tôi không biết đối diện với sự giao phó của anh cô thế nào nữa” Tần An cười nói.
Sau khi hỏi han Tần An sắp xếp người an táng những chiến sĩ hy sinh, sau đó lấy ngựa của kẻ địch cho những thương binh lên đó, đưa tất cả mọi người đi về phía trước.
Trên đường gặp mấy kẻ địch, may mà có Tần An và mấy chục vệ sĩ của Long Soái đây. Bọn họ đều là đội quân tinh nhuệ, lực chiến rất mạnh, nên kẻ địch nếu không phải bị giết chết thì là tháo chạy.
Sau khi tin tức kẻ địch bại trận bị truyền ra ngoài, kẻ địch càng phải thêm nhiều binh sĩ đi bao vây bọn họ.
Vì thế sau một ngày bọn họ gặp ngày càng nhiều quân địch, chiến đấu vô cùng tàn khốc, có thể nói là trước có cường địch sau có truy binh. Tần An đem theo máy chục người bây giờ chỉ còn lại hơn hai mươi, ngoại cảnh càng lúc càng nguy hiểm.
Mà lúc này.
Tiêu Thanh dẫn theo hơn ba mươi tinh nhuệ binh qua một ngày cuối cùng cũng phá mấy trận phòng tuyến của kẻ địch, tiến vào hoang mạc.
Xe hết xăng nên bọn họ đành phải chạy bộ về phía trước.
“Thần soái, phía trước phát hiện rất nhiều doanh trại của kẻ địch!”
Có người báo cáo.
“Giết cho tôi!”
Tiêu Thanh cầm súng chạy lên phía trước, bỗng nhiên ném ra một quả mìn.
Rầm!
Nổ chết mười mấy kẻ địch.
“Giết!”
Tiêu Thanh hết lớn một tiếng, súng trong tay bắt đầu bắn phá. Bọn vệ sĩ theo anh đẩy mạnh tốc độ tàn phá, đánh cho kẻ địch không kịp trở tay.
“Mẹ ơi! Đây là hộ quốc chiến soái! Rút lui, mau chóng rút lui!”
Phó đoàn của quân địch dùng kính viễn vọng nhìn thấy Tiêu Thanh sợ đến mức làm rớt kính viễn vọng, phòng tuyến của địch trong nháy mắt sụp đổ.
“Tìm xem có nước và lương thực không, đem được bao nhiêu thì đem. Người của ta chạy vào hoang mạc, thiếu nhất là nước và lương thực!”
Tiêu Thanh hét lên.
“Vâng!”
Cuối cùng bọn họ lấy được không ít nước và lương thực từ vật tư của kẻ địch, đổ đầy xăng vào xe rồi lái về phía hoang mạc.
Một tiếng đồng hồ sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT