“Tiểu Lưu, mấy người nhất định sống mà trở về tìm bọn tôi!”
Viện trưởng và Lý Tế Thể rơi lệ nói.
Thẩm Thị Thu Mai và Hoắc Tử Hoa và nhân viên y tế cũng đều rơi nước mắt ướt áo trắng.
Bọn họ lưu luyến nói lời từ biệt với mấy chiến sĩ dũng cảm giữ chân kẻ địch, bọn họ đều biết rằng sau lần từ biệt này thì sẽ không gặp lại những chiến sẽ đáng yêu này
nữa!
Không biết đã chạy bao lâu, đến mức chạy không nổi nữa mới dừng lại trong sa mạc.
Lúc rút lui rất khẩn cấp nên bọn họ không mang theo bao nhiêu nước và lương khô, vì thế môi của mọi người đều trở nên khô khốc.
“Đến đây uống ít nước”
Thẩm Thị Thu Mai đưa nước cho đảm thương binh.
Bọn họ đều lắc đầu: “Y tá Thẩm, môi cô cũng khô khốc như vậy rồi, cô uống đi, tôi không uống”
Thẩm Thị Thu Mai cười nói: “Anh là thương binh, phải ăn no uống đủ thì vết thương mới mau khỏi được, như thể mới có thể cầm súng lên bảo vệ tôi được”
Thương binh rất cảm động.
Vui vẻ nhận ý tốt của Thẩm Thị Thu Mai.
“Trời ơi!”
Đột nhiên mấy chục con ngựa tập kích bất ngờ, toàn bộ đều là kẻ địch. Bọn họ cầm roi da nhanh chóng chạy nhân viên y tế và thương binh, đồng thời giơ súng về phía bọn người Thẩm Thị Thu Mai.
“Không tốt! Kẻ địch đuổi đến rồi! Mau chiến đấu!”
Mấy chục chiến sĩ dồn dập bắn về phía kẻ địch.
“Nằm xuống! Mau nằm xuống!”
Bọn người viện trưởng hét lớn.
Rất nhanh.
Đùng, đùng, đùng!
Mưa đạn dày đặc bao trùm lấy bọn họ.
“Thu Mai Cẩn Thận!”
Hoắc Tử Hoa giống con ếch bổ nhào về phía Thu Mai, bản thân lại hết thảm một tiếng.
“Tử Hoa, thế nào rồi Tử Hoa?”
Thu Mai lo lắng hỏi.
Hoắc Tử Hoa nghiến răng: “Trúng một súng vào đùi rồi”.
Thẩm Thị Thu Mai hoảng loạn: “Anh mau nằm xuống, em giúp anh bằng bó”
Hoắc Tử Hoa ngăn cô ấy lại, lắc đầu nói: “Anh đã hứa với anh cả sẽ bảo vệ em, em đừng cử động. Có thể đánh lùi kẻ địch thì tốt, đánh không lùi thì tôi nguyện dùng thân thể này chắn đạn cho em. Lúc đó em giả chết, nguyện cho người vợ xinh đẹp lương thiện này của anh có thể trở về quê hương, được thế giới này đối đãi dịu dàng”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT