Hơn nữa Tiêu Thanh cũng không có chứng cứ để chứng minh Mục Hải Long, Matsushita và Sakurako có tham dự vào chuyện lần này, do đó không thể bắt giữ bọn họ lại, chỉ có thể thả người. 

Sau khi về đến bệnh viện, Tiêu Thanh nói rõ hết mọi chuyện đã xảy ra. 

Mục Thiên Lam tức đến mức hô hấp không thông: “Bác gái cả không phải là người mà, làm sao bác ta có thể giết chết Bảo Khiết và đứa cháu trai sáu tuổi của bà ta chứ?” 

Ngô Tuệ Lan đắc ý nói: “Hay lắm, lần này Lý Nam Hương dính vào án giết người, chắc chắn sẽ bị phán tử hình. Mẹ cảm thấy vô cùng vui mừng, mẹ phải đi thăm tù, phải cho bà ta biết, mẹ là người có thù tất báo, dám đắc tội mẹ thì phải trả giá vô cùng đắt đấy!”. 

Ngô Tuệ Lan cũng không ở lại bệnh viện nữa mà trực tiếp đi tới sở cảnh sát thăm tù. 

“Ôi, mẹ à, cả vợ chồng chú ba nữa, mọi người vừa từ bên Cố Cảnh đến đây để thăm tù tên tội phạm Lý Nam Hương có đúng không?” 

Ngô Tuệ Lan đeo chiếc túi xách, lắc lắc eo, ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác. 

Bà cụ Mục bên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tuệ Lan, con cũng đến đấy à”. 

“Làm sao tôi có thể không đến chứ?”

Ngô Tuệ Lan cười tươi như hoa nói: “Chị dâu cả giết người rồi, chắc chắn sẽ bị phán tử hình. Tôi là đối thủ của chị dâu cả, nếu chị dâu cả không còn nữa, thì tôi sẽ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo lắm. Thế nên tôi phải nhân lúc bà ta còn chưa bị xử bắn thì phải tới thăm bà ta, nếu không để đến lúc bà ta bị xử bắn rồi thì còn đầu cơ hội để mà khoe khoang cho bà ta tức nữa chứ!” 

Sau khi Lý Nam Hương nghe được lời này thì tức đến mức 

suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, bà ta không nhịn được mà quát lên: “Ngô Tuệ Lan, mẹ nhà bà, đừng có cười trên nỗi đau của người khác! Tôi đã thế này rồi bà còn muốn khoe khoang cái gì nữa?” 

"Ha ha!" 

Ngô Tuệ Lan cười lớn: “Thứ mà tôi muốn khoe khoang còn nhiều lắm, chẳng hạn như, đứa bé của Thiên Lam nhà chúng tôi đã giữ được rồi, chỉ cần đợi bảy tám tháng nữa là tôi sẽ lên chức bà ngoại rồi đấy”. 

“An Phong nhà chúng tôi cũng là nhân họa đắc phúc, bố vợ nó để cho nó bốn phần cổ phần của công ty, tài sản có hơn bốn mươi ngàn năm trăm tỷ đấy.” 

“Còn nữa, cái dây Thiên Châu này của tôi cũng trị giá hơn một trăm triệu. Chiếc vòng tay Đế Vương Lục này của tôi cũng trị giá hơn hai trăm triệu đấy. Hai món này tôi không phải bỏ ra một đồng tiền nào, tất cả đều là người ta tặng miễn phí cho tôi đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play