Thẩm Thị Thu nghe được những lời này thì khóc vô cùng thảm thiết, bà liên tục nói: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi.” 

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con tin không phải mẹ làm chuyện này” Tiêu Thanh an ủi nói.  . đam mỹ hài

Tiêu Vĩnh Nhã cũng nói: “Tôi cũng tin không phải là bà làm” 

Mục An Minh nói với Ngô Tuệ Lan: “Bà không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, bà nhìn xem bà làm cho bà thông gia bối rối đến mức nào rồi kìa! Bà thông gia là bà nội của con Thiên Lam, làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy được?” 

“Đúng rồi đó mẹ, con cũng không tin là bác thông gia làm đầu, mẹ đừng có đổ tội lung tung cho người khác nữa” Mục An Phong nói. 

Ngô Tuệ Lan tức giận mắng nhiếc: “Con nói mẹ là đổ tội lung tung cho người khác, vậy con nói cho mẹ biết chuyện này là do ai làm? Đừng có nói với mẹ là chị con tự mình làm đấy nhé!” 

Tiêu Thanh biết vì quá lo lắng nên mẹ vợ mới đổ tội lung tung cho mẹ anh, vì thế anh cũng vẫn nể mặt mẹ vợ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ đừng quá kích động, con sẽ điều tra thật rõ ràng để biết rõ chân tướng, cho mẹ một câu trả lời rõ ràng nhất, xin mẹ cho con chút thời gian” 

“Được!” Ngô Tuệ Lan nói: “Nếu như kết quả cuối cùng là do mẹ cậu làm ra, tôi hi vọng cậu đừng bao che cho bà ta, cậu phải cho tôi và Thiên Lam một câu trả lời thỏa đáng nhất. Nếu không tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu nữa!” 

Bà ta không thích bà thông gia. 

Nếu như không có bà thông gia thì bà ta có thể sờ vào số tiền của ông thông gia. 

rôi. 

Nhưng có bà thông gia nên nếu muốn mượn tiền của ông thông gia, ông thông gia phải nhận được sự đồng ý của bà thông gia thì mới bằng lòng cho bà ta mượn. 

Vì thế bà ta mới đổ tội cho Thẩm Thị Thu, huống hồ Thẩm Thị Thu cũng là người bị tình nghi lớn nhất. 

“Được được được, mẹ nhỏ tiếng lại chút, đừng làm ảnh hưởng tới các bác sĩ.” 

Tiêu Thanh nói xong thì lau nước mắt cho Thẩm Thị Thu, sau đó ôm lấy mẹ, cho mẹ sự an ủi rồi mới hỏi: “Mẹ, sau khi Thiên Lam đến công ty, cô ấy có ăn gì không?” 

Thẩm Thị Thu trả lời: “Khi biết Thiên Lam mang thai, mẹ xem con bé như cục vàng cục bạc, sợ con bé đi làm một mình lại bị người ngoài bắt đi đâu đó nên mới đi cùng con bé, sợ con bé lại gặp phải sự cố gì? 

“Sau khi đến công ty, mẹ dìu Thiên Lam ngồi xuống, con bé bắt đầu nói chuyện điện thoại và làm việc với khách hàng, mẹ đi rót cho con bé cốc nước, sau đó đi rửa một ít hoa quả cho con bé ăn, ngoài nước và hoa quả, con bé cũng không ăn gì khác cả." 

"Đã nghe thấy chưa hả? Các người đã nghe thấy chưa hả?” 

Ngô Tuệ Lan lại chỉ vào Thẩm Thị Thu, bắt đầu gào lên: "Nước sôi và hoa quả tất cả đều do một tay bà ta chuẩn bị, sau khi Thiên Lam ăn mấy thứ này đã bị đau bụng ngay lập tức, sau đó đã bị rong máu.” 

"Điều này thì nói lên được cái gì? Điều này có nghĩa là nước và trái cây đã bị cho một thứ thuốc gì đó vào, vậy nếu như không phải là bà ta làm thì còn có thể là ai được chứ?" 

"Các người thử nói cho tôi biết xem nào, ngoại trừ bà ta ra thì còn có thể là ai vào đây? Đừng có nói với tôi là trong lúc Thiên Lam không để ý đã tự đánh thuốc rồi tự làm mất đi đứa con của mình, con gái của tôi là người như thế nào tôi là người biết rõ nhất, con bé không bao giờ làm ra những loại chuyện như vậy!" 

"Cho nên chính là bà ta đã làm! Chính là bà ta!". 

Bà ta đỏ mặt tía tai, túm lấy cổ áo Thẩm Thị Thu rồi hỏi bằng giọng giận dữ: "Bà là cái đồ biến thái, tại sao lại muốn hại chết con của Thiên Lam, tại sao vậy!" 

"Tôi cũng chỉ mong sớm ngày được bế cháu ngoại thôi, vậy mà bà lại hại chết cháu ngoại của tôi, hôm nay cho dù tôi có phải bỏ cái mạng già này cũng phải giết chết bà!" 

Bà ta giơ bàn tay lên rồi vung về phía Thẩm Thị Thu. 

Ngoại trừ việc bà ta không thích Thẩm Thị Thu ra, muốn đánh cho Thẩm Thị Thu một trận ra thì đúng là bà ta rất tức giận vì đứa trẻ bị hại chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play