“Chị hai, em nói có đúng không? Chỉ cần chị nói với em một tiếng, không những có thể tìm lại được số tiền đã mất của chị mà còn có thể kiếm thêm được ba nghìn tỷ nữa!” Khổng Chính Huy cười nói như thế nhưng trong lòng lại đang rỉ máu. Vừa nhìn đã biết người phụ nữ này là một kẻ yêu tiền như mạng nhưng vì nhà họ Khổng, ông ta không còn cách nào khác, chỉ đành bất chấp mọi giá để khiến bà ta vui vẻ. 

Quả nhiên, Ngô Tuệ Lan rất vui sướng khen ngợi Khổng 

Chính Huy: “Làm tốt lắm, tôi rất thích” 

Khổng Chính Huy cười hỏi: “Thế chị hai có thể tha cho chúng em được chưa?” 

Ngô Tuệ Lan nói: “Tôi đã hết tức giận rồi, nhưng mà không biết chồng và con trai tôi có còn tức giận nữa không? 

Khổng Chính Huy nghe vậy thì lập tức tháo đồng hồ xuống, đeo vào tay Mục An Minh: “Chiếc đồng hồ này là loại tốt nhất trong số các sản phẩm của Rolex, trị giá hơn ba mươi tỷ, tôi thấy khí chất của anh thích hợp để đeo nó nhất” 

Mục An Minh nghe vậy thì rất sung sướng, ông rất thích chiếc đồng hồ này, sao càng nhìn lại càng thích thế này. 

Sau đó, Khổng Chính Huy lại nói tiếp: “Anh nhỏ à, thằng con này của tôi có một chiếc Bugatti Veyron trị giá một trăm năm mươi tỷ, tới tận bây giờ cũng chỉ mới chạy được mấy lần, nó béo quá rồi, không nhét người vào xe nổi. Nếu anh thích, tôi sẽ tặng cho anh” 

“Thật sao?” Vốn dĩ Mục An Phong đang đau tới mức chết đi sống lại, vừa nghe được câu này thì ngay lập tức không còn đau đớn gì nữa. 

“Tất nhiên là thật rồi, tôi đi lấy chìa khoá cho anh” 

Nói xong, Khổng Chính Huy nhanh chóng chạy lên tầng trên, chẳng mấy chốc đã cầm chìa khoá chiếc xe Bugatti Veyron đưa cho Mục An Phong. 

“Ha ha.” Mục An Phong kích động tới nỗi không kìm nén được. 

Lưu Hào coi như đã nhìn ra được, cả nhà này đều nghèo kiết xác, người nào người nấy đều rất hám của. 

Ngay lập tức, ông ta nhanh trí nói với Ngô Tuệ Lan: “Chị hai, tôi cũng đã sắp đến tuổi phải giao lại công ty rồi, nhưng nhà tôi không có người nào có thể gánh nổi trọng trách khối tài sản một trăm hai mươi nghìn tỷ này, tôi cảm thấy cậu con rể An Phong của tôi rất khá, đang tính giao công ty cho cậu ấy quản lý, chia cho cậu ấy bốn mươi phần trăm cổ phần, số còn lại chia cho bốn thằng con trai của tôi, chị cảm thấy như thế nào?” 

Ngô Tuệ Lan không thèm suy nghĩ mà đồng ý ngay: “Tôi cảm thấy như thế rất tốt, con trai tôi có anh rể nó giúp đỡ chắc chắn sẽ có thể gánh được cả công ty một trăm hai mươi tỷ. Chỉ có điều là tôi có chút không thích bà vợ này của ông, bà ta quá hung dữ, tôi sợ con trai tôi sẽ bị bà ta bắt nạt”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play