"Khổng Tường Bân đâu?" Bố của Khổng Tường Bản truy hỏi.
Người làm trả lời: "Được đưa vào bệnh viện cứu chữa rồi, toàn thân đầy máu, xương bị gãy mấy chỗ lận, có thể rất thê thảm."
Rất nhanh, một đám người nhà họ Khổng lao tới bệnh viện.
Giữa trưa ngày hôm sau, Khổng Tường Bân mới tỉnh lại, liền nhìn thấy bố mẹ đều ở đây, anh ta lập tức khóc bù lu bù loa: "Bố mẹ, con bị đánh thật thê thảm, hai người phải giải quyết cho con"
Mẹ Trịnh Tú Quyên giận dữ hỏi: "Ai đánh, nói mẹ nghe xem, nhất định mẹ con sẽ đòi ông ngoại con khiến cho kẻ đó phải trả giá!"
Khổng Tường Bân khóc nói: "Hôm qua, có một thẳng nhóc đến từ Bắc Thanh đắc tội con, bị con đánh. Sau đó có lẽ là anh rể của nó có hơi trâu ở Bắc Thanh, đã kêu Đỗ Thiên Sinh gọi Đặng Cửu Thiên bắt con đến nhà của Đặng Cửu Thiên, rồi anh rể nó đánh con thể thảm như thế này đây" "Tức chết! Thật tức chết mà!"
Trịnh Tú Quyên tức giận không kìm được mà gọi điện thoại cho bố mình. "Chuyện gì!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh già nua uy nghiêm.
Trịnh Tú Quyên nói: "Ông cụ, Tường Bân bị người khác đánh rất thê thảm, liên quan đến Đỗ Thiên Sinh ở Bắc Thanh và Đặng Cửu Thiên ở Hàng Thành, bố mau ra lệnh đánh rụng hai khối u ác tính này, trút giận cho Tường bên đi."
Nhưng không ngờ, đáp lại bà ta là một trận mắng té tát không kịp vuốt mặt: "Chiến tranh ở tiền tuyến đang căng thẳng, quân đội cũng đã kéo đến tiền tuyến rồi, ở trong nước chỉ dựa vào Cục tuần tra bảo vệ, lúc này mày bảo bố động vào Đỗ Thiên Sinh và Đặng Cửu Thiên, mày muốn hại bố có phải không?" "Hơn nữa, con trai mày chính là một đứa quần áo là lượt, cho rằng có người ông ngoại như tao bảo bọc, đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi. Cái gì mà thái tử Hàng Thành, đồ vứt đi thì có, đáng đời bị người ta chỉnh!" "Quyền lợi của tao không phải là lấy để giúp một cái thằng quần áo là lượt, đừng tìm tao nữa!"
Tút tút... "Ông cụ, ông cụ...
Trịnh Tú Quyên ủ rũ thất vọng nói: "Ông ngoại con không chỉ mặc kệ, mà còn mắng mẹ một trận" "Vậy thì con bị đánh vô ích sao?"
Khổng Tường Bân khóc không ra nước mắt.
Khổng Chính Huy cả giận nói: "Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Đặng Cửu Thiên không nể mặt tôi, cho người bắt đi rồi còn đánh con trai tôi thành như vậy, tôi nuốt không trôi cục tức này, tôi đây sẽ dẫn người đi tìm Đặng Cửu Thiên tính sổ!"
Nói xong, ông ta sải bước rời đi. "Bố! Chờ chút đã!"
Khổng Tường Bân gọi lại. "Con còn chuyện gì?" Khổng Chính Huy hỏi.
Khổng Tường Bân toét miệng cười một tiếng: "Hai ngày vừa rồi, Thái tử của Sơn Nam là cậu Cổ mới đến Hàng Thành chơi, tối hôm qua con còn tiếp đãi. Cậu Cố thích nhất là người đẹp chân dài, đúng lúc chị của thằng đó là một người đẹp chân dài. Bố chỉ cần lấy thanh thế thật lớn đi tìm Đặng Cửu Thiên, dẫn anh rể của thằng đó đến chỗ Đặng Cửu Thiên, rồi phái người đem chị nó đến, đưa cho cậu Cố chơi. Cậu Cố mà chơi vui, với bối cảnh của anh ấy, gọi điện thoại cho ông ngoại, bảo ông ngoại đánh rụng Đỗ Thiên Sinh và Đặng Cửu Thiên, ông ngoại cũng không dám nói chữ không!"
Khổng Chính Huy sáng mắt: "Cậu Cố là thái tử của Sơn Nam, là của quốc vương Long... "Đúng!"
Khổng Tường Bân gật đầu: "Không chỉ có cậu Cố, ngay cả cậu Lý, cậu Trần cũng đều ở đây. Tối hôm qua bọn họ đều nói là sẽ giúp con, con tưởng rằng có thể dễ dàng giải quyết, chưa đến mức để bọn họ giúp. Ai mà ngờ vừa ra khỏi hộp đêm thì đã bị Đặng Cửu Thiên bắt lại ngay lập tức rồi" "Mặc dù bây giờ con gọi một cú điện thoại thì cũng được cậu Cố giúp, nhưng mà sẽ thiếu ân huệ của người ta đúng không?" "Nếu như bắt gái đẹp cho cậu Cố chơi, người ta sẽ vui vẻ, sau đó giúp chúng ta để báo đáp, cái này được hơn so với chuyện gọi thẳng cho cậu Cố, dẫu sao thì bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm mà!" "Ha ha!"
Khổng Chính Huy nghe xong thì thoải mái cười to. "Con trai, con nói đúng lắm. Trực tiếp gọi cho cậu Cố, người ta bận như vậy, chưa chắc sẽ giúp, nhưng nếu lấy được chỗ tốt của chúng ta, cậu ta không giúp cũng không được" “Con cứ yên tâm về nhà cùng với mẹ đi, chuyện này cứ giao cho bố làm. Hôm nay bố không chỉ muốn giết chết người đánh con, mà con muốn hai tên đồng lõa là Đặng Cửu Thiên và Đỗ Thiên Sinh phải rớt đài, trút giận cho con!" "Vâng vâng!"
Khổng Tường Bân vui vẻ gật đầu.
Trong lòng nói thầm: "Mục Thiên Lam, chờ cậu Cố chơi cô xong rồi trở về Sơn Nam, cô chính là của tôi, đến lúc đó xem tôi làm sao dùng thân thể cao lớn của mình đè cô nghẹt thở đến chết đi thôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT