Nghe nói đến đây, cả nhà Mục Thiên Lam như bị sét đánh, tất cả đều ngơ ngẩn.
Ken két!
Hai tay Tiêu Thanh nắm chặt thành nắm đấm, răng nghiến lại vang lên tiếng ken két, gân xanh trên mặt nổi lên, cực kỳ tức giận! "Anh Đặng, bạn gái của cậu ấy ở đâu?" Mắt Mục Thiên
Lam đỏ lên hỏi, cô cũng là người sắp làm mẹ nên rất hiểu, cảm giác mất đi đứa con đả kích lớn như thế nào, nên muốn đi an ủi Lưu Vũ Hân một chút. "Mời đi theo tôi"
Đặng Cửu Thiên đi phía trước dẫn đường.
Rất nhanh, đám người Mục Thiên Lam được đưa đến một phòng bệnh. "Hu hu hu..."
Lưu Vũ Hân đang lúc lo lắng chờ đợi tình huống của Mục An Phong, nhìn thấy mấy người Tiêu Thanh đi vào, vừa ủy khuất vừa thống khổ nói: "Chị, anh rể, cô, chú, mọi người đến rồi." "Vũ Hán đừng khóc"
Mục Thiên Lam tiến lên lau nước mắt cho cô ấy. Ngô Tuệ Lan lên tiếng trách cứ: "Cô cũng quá vô dụng, ngay cả đứa con cũng không giữ được, con tôi có chuyện không hay xảy ra, bên này cô lại đẻ non, đây là muốn làm cho chồng tôi không người nối dõi hả?" Lưu Vũ Hân khóc ròng nói: "Mẹ con bảo quản gia mua thuốc phá thai, sau đó giữa chặt con rồi bóp miệng đem thuốc phá thai nhét vào, con chỉ là một cô gái yếu ớt, cho dù muốn bảo vệ con mình như thế nào cũng không có năng lực đó, nếu không sao con có thể để người khác làm hại con mình được? Hu hu hu...
Mục Thiên Lam nghe xong, ôm cô ấy vào trong ngực an úi. "Bố mẹ em thật khốn nạ
Tiêu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Vợ, bố mẹ, mọi người ở đây chờ tin tức của An Phong, con đi đến nhà họ Lưu một chuyến, tìm người nhà họ Lưu tính sổ, sau đó lại đi tìm cậu Khổng kia tính sổ, con phải đi xả giận thay An Phong!" "Mẹ cùng đi với con!"
Ngô Tuệ Lan thở dốc đuổi theo. "Bố cũng đi!"
Vẻ mặt Mục An Minh cũng đầy tức giận đuổi theo.
Mục Thiên Lam cũng muốn đi.
Nhưng em dâu cần được an ủi, sống chết của em trai còn chưa biết, cô cần phải ở lại mới được. "Cửu Thiên, để những đàn em này bảo vệ vợ tôi, còn những người khác đi theo tôi đến nhà họ Lưu!"
Tiêu Thanh đi ra phòng bệnh nói. "Vâng, anh Tiêu!"
Rất nhanh, hơn mười chiếc xe chạy ra khỏi bệnh viện, thẳng đến nhà họ Lưu.
Sau nửa giờ, đoàn xe đến nhà họ Lưu. "Đập cửa đi vào cho tôi!"
Tiêu Thanh ra lệnh. "Đập cho tôi!"
Tay Đặng Cửu Thiên vùng lên. Mấy chục tên đàn em đi về phía cửa lớn.
Rất nhanh, cửa sắt bị đá văng. "Các người là ai? Các người muốn làm cái gì?"
Bảo vệ bên trong giận dữ hỏi. "Không muốn chết thì ngồi xổm xuống cho tao!"
Đặng Cửu Thiên quát. Mấy bảo vệ sợ tới mức ngồi xổm trên mặt đất.
Tiêu Thanh lập tức dẫn người tức giận đi đến. "Xảy ra chuyện gì?" Bên trong nhà họ Lưu, lúc này đang hỗn loạn.
Rất nhiều người đều từ trong phòng khách chạy đi ra.
Có Tiêu Thanh ở đây, Ngô Tuệ Lan rất tin tưởng, hơn nữa sống chết của con trai còn chưa biết, cháu nội còn bị chết non, bà ta cũng rất tức giận liền dắt giọng hộ: "Bố mẹ của Lưu Vũ Hân đầu, lần ra đây cho bà, dám đánh con trai bà, dám làm cháu nội bà không còn, hôm nay không đánh chết các người, bà đây sẽ không họ Ngô!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT