Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
“Đánh chết mày để làm gì chứ!”
Khổng Tường Bân cầm gậy bóng chày đập vào đầu Mục An Phong. “Bùm!”
Một tiếng ầm, lập tức có máu tươi từ trên đầu Mục Như Phong, theo mặt chảy xuống. "A!"
Mục An Phong ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, kêu la thảm thiết. “An Phong!”
Lưu Vũ Hân sợ ngây người, đang muốn ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Mục An Phong, Khổng Tường Bân quát: “Lôi ả tiện nhân này ra cho ta!” “Vâng, Thái tử!”
Các vệ sĩ, lập tức kéo Lưu Vũ Hân ra. “Khoan đã!”
Mục An Phong quỳ trên mặt đất, ngửa đầu toàn là máu, cực kỳ hoảng sợ nói: “Cậu Khổng! Làm ơn đừng đánh tôi, tôi đã biết sai rồi. Anh hãy chuyển lời của tôi, gọi gia đình tôi đến, rồi anh có thể trừng trị tôi trước mặt người nhà tôi được không?”
Cậu ta sợ bị đánh chết.
Nếu gia đình biết tình hình hiện tại của cậu ta, thì bọn họ sẽ nói với anh rể của cậu ta, sau đó anh rể sẽ đến để cứu cậu ta.
Vì vậy, cậu ta phải tìm cách để cho gia đình biết. “Cậu Khổng, tên tiểu tử này muốn anh rể của cậu ta đến cứu.
Lưu Hào nhìn thấu được tâm tư của Mục An Phong “Anh rể cậu ta là ai?” Khổng Tường Bân hỏi.
Lưu Hào cung kính trả lời: “Tên là Tiêu Thanh, chồng của chị Mục Thiên Lam, cựu chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, có quan hệ rất tốt với Đỗ Thiên Sinh, người thừa kế của gia tộc Rothschild cũng gọi anh rể cậu ta là ân công, công chúa đế quốc Ba Tư, hoàng tử đế quốc Tây Lương cũng đều có quan hệ rất tốt với anh rể cậu ta, ngay cả Long Soái cũng là anh em thân thiết, có thể nói anh rể cậu ta có quan hệ rất rộng”
Khổng Tường Bân nghe xong, cười ha hả: “Được, ở trước mặt mấy người quả thật là như thế, nhưng trước mặt Khổng Tường Bân ta, những kẻ vô tích sự đó, chỉ cần ông ngoại ta cũng đủ để nghiền nát tất cả những người mà anh rể cậu ta quen biết, công chúa Ba Tư, hoàng tử Tây Lương là cái gì chứ, tất cả cũng không có tư cách nói chuyện với ông ngoại của ta, ngay cả vua Ba Tư, vua Tây Lương, gặp ông ngoại ta, cũng phải khách khí mấy phần. “Cho nên, dù anh rể anh ta có quan hệ như thế nào, ở trước mặt ta, chẳng qua cũng chỉ là cậu em trai mà thôi.”
Lưu Hào nhếch miệng cười: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nên tôi mới không sợ anh rể của cậu ta, cũng muốn bắt được tên này, giao cho cậu Khổng!” “Ừm, ông làm tốt lắm.
Khổng Tường Bân tỏ vẻ hài lòng.
Sau đó, anh ta dữ tợn nói với Mục An Phong: “Mày làm người phụ nữ tao thích có thai, còn dám đem anh rể của mày ra để dọa tao, mày thực sự là chán sống mà, nếu hôm nay tao không giết mày, tao sẽ không còn là Khổng Tường Bân!”
Dứt lời, anh ta dùng gậy bóng chày, hung hãn đập vào người Mục An Phong. “A! Đừng đánh nữa! A! Tôi sai rồi! A! Hãy tha thứ cho tôi..” ТrцуeлАРР.cоm tr*ang web cập nhật nhanh nhất
Mục An Phong liên lục kêu la thảm thiết khi bị đánh. Sau một trận đòn dồn dập, cậu ta ngã xuống trong vũng máu, giống như một con chó chết.
Khổng Tường Bân cũng thở hồng hộc và ngừng lại.
Lúc này, quản gia chạy vào. “Phu nhân, thuốc phá thai đã mua rồi.
Không đợi phu nhân mở miệng, Khổng Tường Bân quát: “Này, Lưu Vũ Hân con tiện nhân hãy uống đi, đem nghiệt chủng trong bụng cô bỏ đi cho ta!” “Vâng, Thái tử!”
Quản gia lập tức bảo người giữ miệng Lưu Vũ Hân, bỏ thuốc vào nước, rồi rót cho Lưu Vũ Hân uống, “Đừng!”
Mục An Phong lòng đau như cắt.
Thấy thuốc phá thai đã xuống, cậu ta đỏ mắt, nhìn Khổng Tường Bân quát: “Tao với mày không đội trời chung! Nếu mày dám, thì để tạo thông báo cho anh rể tạo, còn nếu mày không dám để tạo thông báo, mày chính là thứ nhút nhát! Phế phẩm! Rác rưởi!" “Hãy đi hỏi thứ rác rưởi của mày! Sao lại không dám để tạo thông báo cho anh rể tạo!" "Mày cút đi!”
Khổng Tường Bân lại cho Mục An Phong vài đập, sau đó quát: “Thông báo! Mẹ nó thông báo! Anh rể của mày dám đến để giúp mày! Tao cũng sẽ giết chết anh ta!” “Hãy đưa điện thoại di động cho tao!”
Mục An Phong tức giận không thể kiềm chế vươn tay ra. “Hôm nay không cần anh rể của tao giết mày, tao cũng có thể giết mày!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT