Hồng Kim Khoa nói xong, cũng dốc toàn lực lao lên nghênh đón.
Giây tiếp theo!
Hai nắm tay, giống như hai ngôi sao va chạm vào nhau.
Âm!
Âm thanh vang dội khắp nơi như b nổ.
Tại điểm hai nắm đấm chạm nhau, phóng ra một luồng khí kinh người, khiến cây mộc lan trắng cao bảy tám mét của nhà họ Phương gãy ngang. Luồng khí đập vào tầng ba của biệt thự, cơn chấn động khiến cho gạch men trên vách tường của tầng ba đều bị tróc ra.
Tương tự, dưới tác động của luồng khí, hai người Tiêu Thanh và Hồng Kim Khoa cũng bị đẩy lùi về phía sau.
Tiêu Thanh lùi lại vài bước rồi tiếp đất đứng vững, còn Hồng Kim Khoa sau khi lùi cả chục bước rồi tiếp đất, lại phải lùi thêm năm sáu bước nữa mới có thể đứng vững.
Lập tức, trong ánh mắt nhìn Tiêu Thanh của ông ta, tràn ngập sự kinh hãi và hoảng sợ, giống như đang nhìn một con quỷ vậy. "Cậu ta thật đáng sợ! Nếu không phải tận mắt chứng kiến, quả thật không thể tin được, trên đời này lại có một người trẻ tuổi đáng sợ như vậy!"
Nội tâm của Hồng Kim Khoa đang gào thét.
Ông ta vô cùng khiếp sợ và chấn động.
Còn ngược lại Tiêu Thanh trong mắt không có chút động tĩnh, giống như kết quả này đã nằm trong dự đoán của anh.
Nhưng ngay sau đó, anh liền ôm lấy ngực mình.
Không sai!
Cổ độc đã phát tác!
Phụt!
Dưới sự ảnh hưởng của cổ độc, anh phun ra một màn sương máu. "Tiêu Thanh!"
Mộc Thiên Lam hoảng sợ hét lên, chạy đến bên cạnh Tiêu Thanh, lo lắng hỏi: "Anh sao vậy Tiêu Thanh, có bị thương nặng không?"
Tiêu Thanh cười với cô: "Anh không bị thương, là do cổ độc phát tác. "Ha ha ha!"
Hồng Kim Khoa không thể nhịn được vui vẻ cười lớn. "Phát tác là tốt! Phát tác là tốt! Bằng không tôi thực sự không đánh lại cậu!"
Dứt lời, ông ta phun ra ngụm máu nghẹn ở trong ngực. Không sai! Ông ta đã bị thương nặng bởi cú đấm kia của Tiêu Thanh.
Sở dĩ ông ta kìm nén là vì ông ta không biết, rút cuộc cổ độc của Tiêu Thanh có phát tác hay không. Nếu như không phát tác, bản thân mà nôn ra máu thì Tiêu Thanh sẽ nhân cơ hội này xông lên và mình sẽ chết rất thảm.
Nhưng khi nhìn thấy cổ độc của Tiêu Thanh phát tác nôn ra máu, ông ta cũng yên tâm, sau đó mới nôn máu ra. "Thật tốt quá!” Matsushita và Mục Hải Long đang quan sát từ xa bằng ống nhòm, cũng vô cùng kích động. "Cổ độc của Tiêu Thanh phát tác, sức mạnh của cậu ta sẽ ngày càng yếu. Hồng Kim Khoa mặc dù đã bị nội thương một chút, nhưng vẫn rất dễ dàng để đối phó với Tiêu Thanh đang bị cổ độc phát tác. Ngày tàn của Tiêu Thanh sắp đến rồi!"
Matsushita vô cùng kích động nói.
Mục Hải Long nghe vậy, cũng rất vui vẻ không thôi: "Đúng là trời xanh có mắt, cuối cùng cũng cho tôi cơ hội, để tôi có thể nhìn thấy Tiêu Thanh chết!"
Lúc này, Hồng Kim Khoa lau đi vết máu trên khóe miệng, nhếch miệng cười. "Tiếp theo, những gì mà cậu phải nhận lấy chính là cơn thịnh nộ vô tận của tôi!"
Vừa dứt lời, ông ta lao về phía Tiêu Thanh như một con thú dữ. "Thằng nhãi, hãy nộp mạng!"
Ông ta dường như nhìn thấy, Tiêu Thanh sẽ bị ông ta xé xác trong giây tiếp theo. "Muốn giết anh Tiêu, phải qua cửa của tôi trước!"
Lúc này, đại tướng Wells đã ra mặt, tấn công về phía Hồng Kim Khoa.
Âm!
Đánh ra một quyền.
Cả hai đều lùi lại vài bước. "Hum?"
Hồng Kim Khoa cau mày. "Cậu là Wells đến từ Ba Tư?" "Đúng vậy, chính là tôi!"
Wells nghiêm mặt nói: "Nếu như ông đã biết thì mau cút đi. Nếu không, hậu quả của ông sẽ rất nghiêm trọng!" "Ha ha!"
Hồng Kim Khoa không nhịn được cười lớn: "Chỉ dựa sức mạnh của cậu, mà dám nói ngông với tôi như vậy, đúng là chán sống rồi!"
Ông ta thu lại khuôn mặt tươi cười, ngang nhiên ra đòn.
Ầm ầm ầm ầm!
Hai người đã giao chiến với nhau.
Vừa bắt đầu, Wells còn có thể đánh ngang tay với Hồng Kim Khoa, nhưng sau hơn chục hiệp, anh ta không thể chống đỡ được sự tấn công quyết liệt của Hồng Kim Khoa. "Tiểu Hổ, Tiểu Hắc, xông lên với tôi!"
Tần An phất tay, xông lên phía trước đánh, Hổ và Hắc cũng theo sát phía sau.
Thẩm Văn Đại cũng không tiện rảnh rỗi, hét lên: "Tất cả võ sư Hóa Kình, hãy xông lên cùng tôi. Giao chiến với Hồng Kim Khoa, cố gắng tiêu diệt ông ta!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT