Ngày hôm sau, tại nhà họ Phương. Khách khứa đông đúc, vô cùng náo nhiệt.

Ông nội Tiêu Chính Thành, ông ngoại Thẩm Văn Đại đều dẫn người đến tham gia.

Jeffrey, Đỗ Thiên Sinh cũng đều đã đến. Bên trong đại sảnh nhà họ Phương tất cả mọi người đều di chuyển như sóng triều, đông kín không một giọt nước chảy không lọt. Giữa đại sảnh bày ra mấy chục rương quà tặng.

Lần này, Hoắc Đức Tài cũng nể mặt mũi Tiêu Thanh, ông ta đã chuẩn bị quà tặng vừa tròn chín trăm chín mươi triệu, có ngụ ý lâu dài mãi mãi. "Thu Mai và Tử Hoa thật xứng đôi!" "Đúng vậy, quả là một cặp đôi trời đất tạo thành." Những người bạn thân thiết bàn luận không ngừng.

Lúc này, Tiêu Vĩnh Nhã cầm tay của Thẩm Thị Thu Mai giao cho Hoắc Tử Hoa, lời nói thành khẩn: "Quà thì bố đã nhận rồi, Thu Mai bố giao cho con, hy vọng con có thể giống Tiêu Thanh đối xử với Thiên Lam như thế mà đối xử với Thu Mai." Hoặc Tử Hoa nghiêm túc nói: "Bố vợ, xin bố yên tâm, con nhất định sẽ đối xử với Thu Mai thật tốt, nhất định không để cô ấy chịu một chút tủi thân, nếu như con không làm được, bố để cho anh vợ tha hồ đánh con!" "Ha ha!"

Mọi người cười to.

Sau đó, rất nhiều người bắt đầu ồn ào lên. "Hồn một cái! Hôn một cái!"

Hai người đều rất ngượng ngùng, Hoắc Tử Hoa đang chuẩn bị hôn Thu Mai một cái trước mặt mọi người. Nhưng vào lúc này có người chạy vào. "Không hay rồi! Bên ngoài có một ông cụ đang khiêng một cỗ quan tài cố gắng xông vào!" "Cái gì!"

Nghe thấy lời này, những người ở đây bùng nổ. "Vào ngày đính hôn tốt lành này, người nào khiêng quan tài đi vào chứ!" "Chắc chắn là gây sự đó! Không thể tha cho ông ta!" "Trong ngày vui như vậy, khiêng quan tài đến, ông ta không phải là muốn chết sao?" "Nhất định phải lột da của ông ta ra!"

Nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu, rất nhiều người cũng rất tức giận, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Sắc mặt của Tiêu Thanh rất khó coi.

Anh biết rằng chắc chắn là đến gây chuyện.

Nhưng gây chuyện thì gây chuyện, trong ngày vui lớn này đến gây sự, còn mang theo cỗ quan tài, vậy thì thật là quá đáng.

Thế cho nên, anh cũng có một loại kích động muốn đi ra ngoài đánh chết người khiêng quan tài. "Cậu Tiêu Thanh, các anh ở bên trong đừng đi ra ngoài, rất xúi quẩy, tôi dẫn người ra bên ngoài xem một chút" Đỗ Thiên Sinh nói.

Sau đó, ông ta dẫn theo hai người cao thủ cấp bậc tông sư cùng với một nhóm thuộc hạ đi ra đại sảnh nhà họ

Phương.

Đi đến bên ngoài đại sảnh nhà họ Phương.

Quả nhiên nhìn thấy một ông cụ, vai khiêng một cỗ quan tài màu máu, rõ ràng vô cùng kỳ dị. "Con mẹ nó, ông là ai vậy, ngay lập tức đem quan tài đi ra cho tôi. Nếu không thì giết chết ông!" Mấy người vãn bối của nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu quát lên.

Ông cụ đó không có phản ứng với bọn họ, tiếp tục khiêng quan tài tiến lên phía trước. "Con mẹ nó!"

Có người vén tay áo lên: "Cùng nhau tiến lên, đánh chết ông già đáng chết này!" Nhiều người thanh niên nắm quả đấm xông lên.

Khi bọn họ tới gần ông cụ kia.

Chỉ thấy ông cụ kia chợt giậm chân một cái.

Âm!

Một vòng sóng khí chấn động ra bên ngoài, đánh mấy thanh niên bay xa mấy mét, người người đều bị thương nặng ói ra máu, kêu thảm thấu trời. "Cái này...

Rất nhiều người đều sợ ngây người

Khoé mắt Đỗ Thiên Sinh giật một cái: "Hai vị đại sư, lên!" "Được thôi, ông Đỗ!"

Hai người vệ sĩ cấp bậc tông sư của Đỗ Thiên Sinh. Một trái một phải, chuyển hình dạng sừng thú, tấn công về phía ông cụ khiêng quan tài. "Không biết tự lượng sức mình."

Ông cụ khiêng quan tài lạnh lùng nói, tay bắt về phía không trung. Bổ ngang qua.

Xet!

Một dải lụa kim quang giống như máy cắt kim loại, cắt bầu không khí ra, bỗng nhiên bắn ra ngoài. "Không ổn!"

Cảm nhận được nguy hiểm, hai người tông sư lập tức ngừng lại, ra nắm đấm để đánh phá kim quang kia. Kết quả là không đánh phá được kim quang, nắm đấm lại bị cắt vào, hai người đều bị cắt đứt năm ngón tay. "A!"

Hai người tông chủ phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhặt ngón tay bị đứt lên đậy lại, sợ hãi lui nhanh về phía sau. “Ông Đỗ, sức mạnh người này quá kinh khủng, hai chúng tôi ở trước mặt ông ta quả thực không đỡ nổi một đòn!"

Sắc mặt Đỗ Thiên Sinh vô cùng ngưng trọng.

Lập tức quay về đại sảnh, nói với Tiêu Thanh: "Cậu Tiêu, ông cụ khiêng quan tài thực lực rất mạnh, hai người hộ vệ cấp bậc tông sư của tôi trong nháy mắt bị cắt đứt năm ngón tay, hoàn toàn không đến gần được cơ thể ông cụ kia!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play