Trong đầu anh xuất hiện nhiều thắc mắc. Thế nhưng, anh không rảnh mà nghĩ nhiều nữa. Mục Thiên Lam thúc giục. Nửa tiếng sau.
Tiêu Thanh ôm chặt Mục Thiên Lam, anh cưng chiều nói với cô: “Vợ, bây giờ chúng ta đã là một cặp vợ chồng thật sự rồi, tuy rằng hiện tại anh không giống như trước đây nữa. Chuyện gì anh cũng có thể giúp em, nhưng em nhất định phải tin tưởng anh. Không lâu nữa, anh sẽ trở lại như trước kia, anh sẽ không để kẻ nào bắt nạt em. Nếu ai bắt nạt em, anh sẽ nghiền nát kẻ đó, anh sẽ làm hậu thuẫn mạnh nhất của em!”
Sức mạnh đã khôi phục hơn phân nửa.
Nhưng mà không thể sử dụng.
Anh trúng cổ phệ hồn đoạt mệnh, anh phải chờ cổ độc được giải thì mới có thể sử dụng sức mạnh, nếu không cổ độc sẽ phát tác và anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào!
Nhưng mà đám người bên Tần An đã đi mời ba vị Cổ sư, nếu giải được nó thì anh sẽ phá tan ngục giam ấy, sau đó anh lại trở thành một người anh hùng! “Em tin anh.
Mục Thiên Lam nở một nụ cười làm người khác thoải mái.
Hai ngày này, cô dành phần lớn thời gian ở trong phòng cùng Tiêu Thanh để nghiên cứu chuyện sinh em bé.
Hai ngày sau. “Mình có thể mang thai không?”
Mục Thiên Lam suy nghĩ trong lòng. Trở lại tòa chung cư Thanh Thần, Hàn Thiếu Đông đang chờ câu trả lời của cô. “Thế nào, em đã nghĩ kỹ chưa?” Hàn Thiếu Đông cười hỏi, sau đó còn nói thêm: "Lần này tôi đến, tôi đã có chuẩn bị mà đem theo một vài cao thủ của nhà họ Hàn, nếu như em còn chưa nghĩ ra, thì có lẽ tôi phải ra lệnh cho bọn họ nhanh chóng trả thù”
Mục Thiên Lam hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, nói: “Tôi đã cân nhắc rõ ràng, tôi quyết định kết hôn với anh, anh đừng trả thù Tiêu Thanh và người nhà của anh ấy. ""Ha ha!"
Hàn Thiếu Đông cười to một cách phấn khích: “Đúng là một người phụ nữ thông minh hiểu chuyện, tôi thích!” Ngô Tuệ Lan cũng vui vẻ hỏi: “Con gái, con đã chia tay với Tiêu Thanh chưa?" “Chưa, con không biết nói với anh ấy như thế nào.”
Mục Thiên Lam nói, trong lòng như có bão vậy, cô không muốn bỏ mặc Tiêu Thanh, càng không muốn giải cho tên súc sinh Hàn Thiếu Đông.
Nhưng...
Ôi!
Nỗi hụt hẫng vô tận đều hóa thành tiếng thở dài ai oán.
Thở dài vì cuộc đời ngắn ngủi, thế sự vô thường, cũng thở dài vì tạo hóa trêu người, khiến cho họ đau lòng. "Không được, em phải chia tay với anh ta. Nếu không, lúc tôi kết hôn với em thì anh ta sẽ chạy tới quấy rối. Đến lúc đó tôi sẽ bị mất mặt với khách mời.” Hàn Thiếu Đông nói.
Mục Thiên Lam quát lên: “Nhưng tôi không thể nói được. Thậm chí tôi còn không biết nói thế nào!” “Không nói được thì cũng phải nói! Nếu không nói được, tôi sẽ giết anh ta, để anh ta không thể làm phiền đám cưới của chúng ta!” Hàn Thiếu Đông hét lên. "Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam tức giận khóc to. “Con gái à.” Ngô Tuệ Lan chỉ cho cô một mẹo: “Để người của Hàn Thiếu Đông đánh bố mẹ một trận, sau đó con đưa bố mẹ đến gặp Tiêu Thanh, đây là cái cớ để con chia tay với cậu ta
Sau đó Mục Thiên Lam khóc rất lâu.
Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. Ngay sau khi cô đồng ý, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh bị đánh mặt mũi bầm dập.
Sau đó, bọn họ đưa Mục Thiên Lam đến nhà họ Phương. “Bố mẹ, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Thanh cau mày khi nhìn thấy mặt mũi bầm dập của Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh.
Đám người Tiêu Vĩnh Nhã cũng tiến lên hỏi thăm. “Còn không phải bởi vì cậu ta!
Ngô Tuệ Lan tức giận chỉ vào Tiêu Thanh: "Đắc tôi nhiều người như vậy. Đủ loại trả thù đều nhằm vào chúng tôi, ngày hôm đó tưởng chừng không thể qua khỏi nữa, hôm nay Thiên Lam đem chúng tôi tới chính là muốn nói cho Tiêu Thanh biết, con bé muốn ly hôn với cậu!” “Cái gì!”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mục Thiên Lam. “Vợ, em... muốn ly hôn với anh?” Tiêu Thanh không dám tin mà hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT