Mục Thiên Lam khóc lóc nói: “Tình huống rất nguy hiểm. Trong ca phẫu thuật cần phải cắt xương sọ, tỷ lệ thành công được cho là tám mươi phần trăm, nhưng tôi không biết có thể thành công hay không.”

Long Soái nghe vậy, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Rồi sau đó, anh ấy chỉ vào Mục Hải Long và những người khác: “Có chuyện gì với những người này vậy?” “Bọn họ đến để chọc tức người khác, còn đánh chị dâu tôi.” Thẩm Thị Thu Mai nói.

Nghe đến đây, trái tim Mục Hải Long đột nhiên thắt lại. Anh ta biết, đây chính là rắc rối!

Quả nhiên đúng như dự đoán. Long Soái trừng mắt tức giận, nhìn chằm chằm vào Mục Hải Long: “Cậu đến hả hê như vậy, việc bắn súng chắc hẳn có liên quan gì đó đến cậu?” “Long Soái. Anh đừng nói nhảm, tôi không thể mang cái nồi này.”

Mục Hải Long như sắp khóc, cơ thể run rẩy dữ dội. “Vụ này tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng, nếu để cho tôi phát hiện ra cậu có liên quan đến, thì cứ chờ bị bắn.

Nói đến đây Long Soái tức giận ra mệnh lệnh: "Kéo những người này ra khỏi bệnh viện cho tôi, đánh bọn họ trước, lần sau còn đến vui sướng khi người gặp nạn, trực tiếp bắn chết bọn họ!" "Đúng!”

Ngay sau đó, Mục Hải Long và những người khác bị lỗi ra khỏi bệnh viện. “Cảm ơn Long Soái.

Mục Thiên Lam và những người khác cảm ơn Long

Soái.

Long Soái xua tay, sốt sắng nói: "Mọi người không cần lo lắng, Tiêu Thanh mạng rất lớn, trước đây ở Sầm Đô đã tham gia rất nhiều trận chiến, có một lần bị đạn pháo tạc đến, vài mảnh đạn găm vào đầu, mọi người đều cho rằng cậu ấy không sống được, nhưng kết quả là một kỳ tích sống. “Ngoài ra, còn có rất nhiều lần đều xuýt chút nữa mất mạng, nhưng cuối cùng Diêm Vương vẫn là không chịu nhận cậu ấy và sau cùng cậu ấy vẫn sống sót” “Vì vậy tôi tin rằng lần này cậu ấy nhất định sẽ sống sót. Chờ mấy ngày nữa, cậu ấy nhất định sẽ hồi phục khỏe mạnh. “Tôi có niềm tin vào cậu ấy, mọi người cũng phải có niềm tin vào cậu ấy. Hãy cùng nhau cổ vũ và cầu nguyện cho cậu ấy!” Nghe những lời này từ Long Soái, đám người Mục Thiên Lam, tựa như được cho uống một liều thuốc an thần liền cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Hơn một giờ sau.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, Hoắc Tử Hoa bước ra ngoài. “Tử Hoa, cuộc giải phẫu có thành công không?”

Đám người Mục Thiên Lam tiến đến hỏi, tất cả mọi người tim đều đập rất nhanh, sợ nghe được tin tức không may.

Hoắc Tử Hoa thảo khẩu trang xuống, đưa tay lau nước

Lộp bộp!

Mọi người đều tan nát cõi lòng.

Tử Hoa khóc, đây là một cuộc giải phẫu thất bại!

Mục Thiên Lam bất ngờ bật khóc. “Chị dâu, chị đừng khóc.

Hoắc Tử Hoa vội nói: “Ca phẫu thuật vô cùng thuận lợi, Tiêu Thanh đã qua cơn nguy kịch, tôi khóc là vì mấy khối mảnh đạn tôi lấy ra từ bên trong đầu Tiểu Thanh, mọi người xem này.

Cậu ấy mở khẩu trang ra, trên đó có bốn hoặc năm mảnh đạn to bằng móng tay, trên đó còn có vết máu. “Ôi... Cuộc giải phẫu đã thành công, thật tuyệt Mọi người đều khóc vì sung sướng. vời!”

Mục Thiên Lam thậm chí còn cầm mảnh đạn trên tay như thể cô đã lấy được một kho báu. Mọi người đều cảm ơn Hoắc Tử Hoa.

Sau đó, Tiêu Thanh được chuyển đến phòng bệnh.

Long Soái đã cử một số vệ sĩ đến để bảo vệ sự an toàn của Tiêu Thanh.

Cùng lúc đó, tại nhà của Matsushita “Chết tiệt!” mắt.

Mục Hải Long bị đánh bầm dập mặt mũi, sau khi uống thuốc xong liền tức giận nói: “Tiêu Thanh, đảm chó đó dám kiện tôi, tôi bị đánh rất đau đó, chuyện này nhất định không thể bỏ qua! “Tốt hơn hết là thành thật trước đã. Long Soái đang điều tra vụ việc, nếu chúng ta điều tra nó, tất cả chúng ta sẽ bị thiệt hại hội trưởng mới Matsushita nói.

Mục Hải Long sợ hãi nói: “Ba tên samurai đều đã chết. Liệu họ có tìm ra được thứ gì đó trên người của đám bọn họ, đến cùng thì phát hiện ra là Samurai hay không?” “Sẽ không đầu.” Sakurako nói: “Khi em phải bọn họ hành động, đã bảo họ không để lại gì. Người Nhật Bản và người Long Quốc trông giống nhau và không thể tìm thấy họ." “Hơn nữa, tất cả mọi người đều đã chết, chết mà không có bằng chứng, chúng ta không thừa nhận, ai có thể đưa chúng ta đi?”

Mục Hải Long nhếch miệng cười, yên tâm đi rất nhiều. “Anh không thể nuốt nổi cục tức này, anh phải gọi cho cậu Hàn, để cậu Hàn nhân cơ hội mà kết hôn với con ả Mục Thiên Lam nếu Tiêu Thanh chết, tốt nhất là cậu ta không chết và chờ khi cậu ta tỉnh lại, biết tin Mục Thiên Lam gả cho người khác. Chắc chắn sẽ tức chết!”

Dứt lời, anh ta liền gọi điện thoại cho Hàn Thiếu Đông.

Ba ngày sau. Tòa chung cư Thanh Thần, trong một phòng có diện tích lớn. “Mẹ, mẹ gọi con trở về là có chuyện gì vậy?”

Mục Thiên Lam lê cơ thể mệt mỏi đi đến số pha và ngồi xuống hỏi.

Mấy ngày này, cô cả ngày đêm đều chăm sóc cho Tiêu Thanh. Cô còn phải lo những chuyện vặt vãnh của công ty nhưng đối với cô thì thật là mệt mỏi. "Cậu Hàn, bước ra đi. Ngô Tuệ Lan lên tiếng.

Hàn Thiếu Đông từ một căn phòng đi ra. “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Mục Thiên Lam đứng dậy, sắc mặt thay đổi rõ rệt. “Con là con gái của mẹ, mẹ có thể làm gì con chứ?” Ngô Tuệ Lan cười nói: “Quà đính hôn của cậu Hàn đều đã chuẩn bị tốt, ba ngày nữa sẽ là ngày tốt, đến lúc đó Hàn thiếu sẽ đưa gia đình tới cùng với sính lễ năm trăm triệu, còn giúp cho Thương mại Thiên Lam vững mạnh hơn, thật tuyệt vời biết bao!”

Mục Thiên Lam tức giận nói: “Mẹ, mẹ bị tiền làm cho mờ mắt rồi, bố chồng cho ta nhiều tiền như vậy, so với sinh lễ năm trăm triệu này còn nhiều hơn, ông ấy vì tin tưởng con mới cho con, không phải để nuôi sói trắng mắt, mẹ mua căn nhà này bằng tiền bố vợ cho. Tại sao mẹ lại hành động như một con sói mắt trắng mà quên rằng bố vợ đổi xử tốt với chúng ta?” “Mẹ có nghĩ mẹ xứng đáng với lương tâm của mình và xứng đáng với những gì mà bố vợ đã đối xử với chúng ta hay không?”

Bop!

Ngô Tuệ Lan tát vào mặt Mục Thiên Lam và giận dữ nói: “Mẹ không yêu tiền, mà đó là cuộc sống, con biết không?” “Tiêu Thanh đắc tội với nhà họ Long, còn đắc tội với cậu Hàn của nhà họ Hàn, cũng đắc tội với Thương hội Nhật Bản,... đó đều là những thế lực mà chúng ta không thể động vào." “Vì chuyện này mà hôm đó con suýt bị bắn chết, bài học xương máu còn đó. Con không sợ nhưng bố mẹ sợ sẽ có ngày bị bắn chết!” “Chỉ cần con rời khỏi Tiêu Thanh, những người đó sẽ không trả thù chúng ta, nếu gả cho cậu Hàn, con sẽ được bảo vệ, chẳng ai dám động chúng ta nữa?”

Mục Thiên Lam tức giận nói: “Phải gả cho anh, tôi không gả, tôi phải gả cho Tiêu Thanh!” Nói xong những lời này, Mục Thiên Lam liền xoay người rời đi. Kết quả mới vừa đi được hai bước, liền đã có một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo cô. “Mục Thiên Lam, em đẹp đến mức không có gì sánh bằng, tôi đã nhịn không được muốn làm em, cứ theo tôi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play