*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không cần đầu."

Mục Thiên Lam cười: "Trước khi lấy anh, em cũng đi đây đi đó, không phải vẫn ổn đó sao? Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đừng lo lắng, xã hội này không nguy hiểm như anh nghĩ đâu."

Nói xong cô xua tay, lái chiếc Mercedes Benz rời đi.

"Vào lúc này, mình sẽ đưa một vài khách hàng đến thương mại Thiên Lam, mời cô ấy ăn tối, chuốc say cô ấy, không phải là có thể ngủ với cô ấy rồi sao."

Trong lòng Trần Khải Vương thầm nghĩ.

Có người xinh đẹp mà không thể ngủ cùng được, trong lòng anh ta như bị cào xé.

"Anh về nhà trước." Trần Khải Vương nói.

Phương Gia Ngọc gật đầu.

Tiêu Thanh nói: "Vợ tôi vừa mới đi, anh đã không muốn ở lại đây nữa, anh muốn làm cái gì hả?"

Mấy ngày nay, Trần Khải Vương luôn chạy đến nhà họ Phương, thỉnh thoảng lại để mắt đến Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh đều nhìn thấy hết.

"Tôi về nhà thì liên quan gì đến vợ anh? Chẳng hiểu anh bị làm sao!" Trần Khải Vương rất khó chịu.

Tiêu Thanh cảnh cáo: "Nếu anh dám làm chuyện xấu động đến vợ tôi, tôi sẽ để đạo trưởng Lưu tống cổ anh xuống địa ngục."

Trần Khải Vương sợ hãi rùng mình, lập tức xua tan ý nghĩ đó.

Kết quả là khi anh ta trở về nhà, anh ta thấy có vài người Nhật Bản xuất hiện trong phòng khách của mình.

"Anh Trần, tới ngồi đi."

Một người Nhật Bản mỉm cười với anh ta.

Trần Khải Vương chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh toát ra.

"Các vị Thái Quân, mọi người đến tìm tôi à?"

Trần Khải Vương bước tới, anh ta rụt rè hỏi.

Ono cười toe toét, làm một động tác mời: "Anh Trần đừng sợ, mời ngồi xuống, chúng ta trò chuyện nhé."

Trần Khải Vương khó chịu.

Đây là nhà của tôi, sao lại giống như nhà của anh thế.

Nhưng mà anh ta làm gì dám nói ra, anh ta có thể thấy được, nếu anh ta dám trút nỗi bất mãn ra, mình sẽ chết một cách thê thảm.

Vì vậy, anh ta ngồi xuống, cơ thể run lên.

Lúc này, Ono mới cười hỏi: "Anh Trần, tôi nghe nói gần đây anh thường xuyên đến nhà họ Phương, ba ngày trước, một người mặc đồ đen xuất hiện ở nhà họ Phương, sau đó bị giết, anh cũng ở hiện trường đúng không?"

"Không không không!"

Trần Khải Vương lập tức xua tay lần: "Thái Quân, gần đây tôi chạy đến nhà nhà họ Phương thường xuyên là đúng. Nhưng đêm đó, tôi thực sự không có ở nhà Phương, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông mặc đồ đen đó, các anh tìm nhầm người rồi Thái Quân."

Anh ta sợ những người Nhật Bản này, sẽ đổ lỗi cho anh ta về cái chết của samurai kia, sau đó anh ta không biết mình sẽ chết như thế nào đây.

Vậy nên anh ta sợ đến mức không thể kiểm soát được đái ra quần, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như mưa. Ono mỉm cười đứng dậy.

Xoạt!

Anh ta bất ngờ rút thanh kiếm samurai ở sau lưng của một samurai ra. Trần Khải Vương rùng mình, quỳ xuống đất khóc.

"Thái Quân, đừng giết tôi, đừng giết tôi!"

Ono lạnh lùng nói: "Nếu anh nói thật thì tôi sẽ không giết anh, dám không nói thật thì chỉ có chết!"

Anh ta nhìn thấy thanh kiếm samurai kề trên cổ mình.

"Nói nói nói! Tôi nói, tôi nói!"

Hồn của Trần Khải Vương bị dọa sợ bay đi rồi, nhịp tim của anh ta đang đập với tốc độ ba trăm nhịp mỗi phút.

"Tôi hỏi anh, ai đã giết Samurai đã đến nhà họ Phương đêm đó?" Ono hỏi.

"Là một đạo sĩ."

"Đạo sĩ?" Ono nhíu mày: "Đạo sĩ nào?"

"Họ Lưu, hình như tên là Lưu Học Đạo, rất lợi hại, nghe nói là một Pháp Tu Chân Nhân, lấy ra một lá bùa, trong giây lát samurai đã bị giết chết, quá đáng sợ, cao thủ vô song!"

Ono dừng lại một vài giây, hỏi:

"Những gì anh nói là sự thật?" "Là thật, nếu tôi nói dối, tôi sẽ chết không yên ổn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play