*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bây giờ thì hay rồi, tính mạng của các người không giữ được, tính mạng của tôi cũng sắp bị các người hại chết rồi đấy."
"Tôi thực sự quá xui xẻo, ruột gan của tôi cũng nát rồi!" Ông ta muốn khóc.
Sau đó quỳ trên mặt đất, cầu xin người mặc đồ đen: "Đừng giết tôi, là nhà họ Phương đắc tội thương hội Nhật Bản của các người. Các người giết người nhà họ Phương là được rồi, đừng giết tôi được không?"
"Không được." Người mặc đồ đen thờ ơ nói: "Ông biết quá nhiều, cho nên ông phải lên đường cùng bọn họ."
Nói xong, người đàn ông mặc đồ đen cầm một con dao gãy, từng bước tiến gần đến Lôi Kính. "Phải làm sao đây, phải làm sao đây!"
Người nhà họ Phương đều bị dọa đến phát khóc.
Thậm chí là Trần Khải Vương và Phương Gia Ngọc sợ quá sắp tè ra quần luôn.
Bọn họ như nhìn thấy Thần Chết đang vẫy gọi mình, cũng như nhìn thấy bản thân mình sắp máu bắn tung tóe tại chỗ.
"Tiêu Thanh, anh, anh, anh...anh đánh lại samurai này không?" Mục Thiên Lam hoảng sợ hỏi.
Thẩm Thị Thu Mai rùng mình: "Sư phụ Lôi ở Bắc Thanh là một cao thủ rất mạnh, ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ, có thể thấy người Nhật Bản này mạnh đến mức nào, em hy vọng anh em đánh bại anh ta, nhưng em sợ anh em không thể đánh lại được."
Tiêu Thanh cười: "Bà xã, em gái, mọi người đừng sợ, ông Lưu đối phó là đủ rồi."
Anh nhìn về phía Lưu Học Đạo, nháy mắt: "Ông lên đi."
Lưu Học Đạo biết ý của Tiêu Thanh, nói "Được." Sau đó ông ta đi thẳng đến chỗ samurai kia.
"Ông cái tên đạo sĩ chết bầm, ông còn không dám giao đấu với tôi, sao ông có thể là đối thủ của Thái Quân chứ? Mau quỳ xuống lạy Thái Quân, van xin Thái Quân tha cho chúng ta đi, nếu không chúng ta đều phải chết đó!" Lôi Kính khóc không ra nước mắt.
"Hừ!"
Lưu Học Đạo khịt mũi: "Ông đánh không được không có nghĩa là tôi cũng đánh không được! Ông chống mắt lên mà nhìn xem tôi giết anh ta như thế nào là đi!"
Lời nói vừa dứt, Lưu Học Đạo lấy ra một lá bùa, nó không có lửa tự bốc cháy, đánh về phía samurai.
Cũng ngay lúc này, Tiêu Thanh búng tay.
Vụt!
Một tia sáng vụt ra nhanh như chớp.
Bởi vì ánh mắt của mọi người đều bị lá bùa chú của Lưu Học Đạo thu hút, không ai phát hiện ra hành động âm thầm này của Tiêu Thanh.
"Lá bùa của ông có thể hữu dụng để trừ tà, đối phó với Tôn Sư bản bộ thì có tác dụng cái mẹ gì chứ!"
Lôi Kính không nhịn được chửi, khóc không ra nước mắt.
"Hừ!"
Samurai cũng cười lạnh một tiếng: "Tôi không phải tà ma, cái này của ông đối với tôi là vô dụng." Kết quả là lời nói của anh ta vừa dứt.
Lập tức nghe thấy một âm thanh chết chóc, ánh sáng đánh vào giữa trán samurai, kéo theo đó là một làn sương máu, xuyên thấu ra sau đầu của samurai.
Giây tiếp theo! Một tiếng bùm.
Samurai ngã thẳng xuống đất, chết không nhắm mắt.
"Ôi chúa ơi!"
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Thật không thể tin được, Lưu Học Đạo vừa đốt một lá bùa, ông ta lại có thể giết chết samurai, kẻ đáng sợ có một không hai
Quá đáng sợ!
Là một vị thần sống đó!
"Ôi chúa ơi!"
Lôi Kính từ trên mặt đất bật dậy, hai mắt trợn trừng, kinh hãi hét lên: "Đạo trưởng, ông, ông, ông...ông là Pháp Tu Chân Nhân?"
"Sư phụ Lôi, thế nào là Pháp tu Chân Nhân?"
Trần Khải Vương hỏi.
Mọi người cũng vểnh tai lên nghe, chờ đợi câu trả lời của Lôi Kính.
Lôi Kính nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Người học võ tu luyện võ chia thành Ngoại Kình, Nội Kình, Hoá Kình, Thần Kình, đạo sĩ tu luyện võ có Thân