*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xì!

Đạo trưởng Lưu cũng hít vào một hơi, nói: “Bình thường mà nói, Phật bài Thái Quốc không cần khủng bố tới một năm đã đoạt lấy mạng người. Vả lại Ác Linh ẩn trong Phật bài không hề có sự đáng sợ như yêu nghiệt kia. Xem ra là có người động tay động chân, thay đổi ác linh thành yêu nghiệt rồi. Cho nên may mắn mới bị giảm xuống một năm, sau đó bắt đầu lấy mạng hắn.”

“Yêu nghiệt đó là một ma nữ trong bộ kimono, và bộ kimono đó đến từ Nhật Bản. Phật bài này, chính là người Nhật Bản đeo cho người đàn ông của cô sao?”

Thẩm Thi Đông lắc đầu: “Là Trương Bình, cổ đông thứ hai của công ty chúng tôi. Vào dịp Tết Nguyên đán năm ngoái, ông ấy đã đưa nó cho người đàn ông của tôi, nói là đi du lịch ở Thái Lan, thỉnh về từ một ngôi chùa Phật giáo ở đó. Nói là có thể bảo đảm bình an. Người đàn ông của tôi không tin, nhưng anh ấy lại không giỏi từ chối lòng tốt của mọi người nên đã nhận nó. Vài ngày sau, thì có tai nạn xe hơi, nhưng người đàn ông của tôi không bị thương. Vào thời điểm đó, các cổ đông nói rằng Phật bài này đóng vai trò nào đó, và người đàn ông của tôi đã tin tưởng hết mà không nghi ngờ gì, cứ đeo nó bên mình.”

Ngay sau khi nhận xét này được đưa ra, Thẩm Thị Thu Mai nói: “Dì nhỏ ơi, từ khi chú đổ bệnh, Trương Bình luôn muốn loại dì khỏi chức chủ tịch. Xem ra Trương Bình mượn bùa để hại chứ!”

Thẩm Thi Đông trở nên tức giận sau khi nghe điều này: “Đúng là thứ vô lương tâm, dì và Văn Miến giúp cho ông ta kiếm tiền, nhưng ông ta lại muốn giết Văn Miến. Dì sẽ không tha cho ông ta, phải kiếm ông ta tính sổ thôi!”

Nói xong, Thẩm Thi Đông giao mọi chuyện lại cho hai người con trai của mình còn mình thì nhanh chóng đi mua canh gà hầm cho chồng.

“Cậu Tiêu, tôi đề nghị cậu nên đi cùng với dì nhỏ của mình. Bần đạo nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có người đang ngấm ngầm điều khiển yêu nghiệt đó, có thể thấy thuật pháp của người này có thể không thua kém tôi. Dì nhỏ của cậu có thể gặp nguy hiểm. Lưu Học Đạo nói.

“Đi, chúng ta cùng nhau đi xem một chút”

Tiêu Thanh nói xong thì nhanh chóng đưa Mục Thiên Lam, Thẩm Thị Thu Mai và Lưu Học Đạo cùng Thẩm Thi Đông đi về trước.

Bốn mươi phút sau.

Họ đến biệt thự của Trương Bình. Thì nghe thấy tiếng khóc từ bên trong.

Đi vào xem qua. Các thành viên gia đình của Trương Bình đang khóc trong phòng khách, có cả cảnh sát và bác sĩ pháp y tại hiện trường.

“Bà Trương, có chuyện gì vậy?” Thẩm Thi Đông hỏi.

Bà Trương đột nhiên trở nên bạo lực và lao về phía Thẩm Thi Đông, bà ta định bóp cổ bà Đông nhưng lại bị Tiêu Thanh đẩy ra.

“Bà làm sao vậy?” Thẩm Thi Đông tức giận hỏi.

Bà Trương vội vàng nói: “Đồ đàn bà độc ác, bởi vì bà mà đắc tội ông Đỗ. Chồng tôi muốn bà từ chức chủ tịch để đỡ thua thiệt, nhưng bà lại ôm mối hận, hạ độc chồng tôi rồi! Bà ác quá, bà quá độc ác!”

“Tôi hạ độc chồng bà hồi nào? Nói chuyện cho rõ ràng đi!” Thẩm Thi Đông tức giận nói.

Bà Trương giận dữ đáp trả: “Vậy thì tại sao chồng tôi từ công ty về lại bị chảy máu, sau đó thì chết? Nhất định là do bà đã bỏ thuốc vào ly nước của chồng tôi, nhất định là vậy!”

"Cái gì?”

Thẩm Thi Đông và Thẩm Thị Thu Mai đều bị sốc.

“Trương Bình đã chết?”

“Đúng!” Bà Trương rống lên: “Ông ấy chết rồi! Mới nửa giờ trước thôi! Ông ấy đột ngột qua đời trong phòng làm việc ở nhà tôi!”

“Đi lên xem một chút.”

Tiêu Thanh thấy chuyện này là lạ, lập tức chạy nhanh lên lầu, mọi người cũng đi theo sau.

Chẳng bao lâu, trong phòng làm việc, người ta thấy Trương Bình đang nằm trên mặt đất, chết vô cùng thế thảm.

“Cảnh sát, tôi là Thẩm Thị Đông, chủ tịch của tập đoàn Phương Thái. Cho tôi hỏi Trương Bình, cổ đông của công ty chúng tôi, đã chết như thế nào?”

Cảnh sát trả lời: “Tình trạng của cái chết giống như bị đầu độc, nhưng bác sĩ pháp y đã lấy máu của ông ta và không tìm thấy dấu hiệu của chất độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play