*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Bịch!
Một tiếng vang vang lên, Trần Khải Vương như bị bò húc, cả người ngã về phía sau, ngã ầm xuống đất, sau đó ôm lòng bàn chân, đau đến mức mặt mày méo mó, giống như lòng bàn chân bị đinh đâm xuyên, mồi hôi lạnh tuôn ra không ngừng, anh ta hít ngụm khí lạnh.
“Điều này..."
Mọi người ở đây đều kinh ngạc!
Trần Khải Vương, người lợi hại nhất của phía Taekwondo lại bị tuyển thủ Karate dùng một quyền đánh bại sao?
Họ thực sự không dám tin đây là sự thật.
"Ha ha!"
Tuyển thủ của phía Karate đều cười nghiêng người, nhao nhao giễu cợt.
“Gì mà tuyển thủ rác rưởi, một chiêu đã thua, thực là máy chiến đấu trong số rác rưởi mà!”
“Còn ra thi đấu áp chót, cũng không chịu được một đòn!”
“Phía Taekwondo đó, tên này thuộc loại giả vờ nhất rồi, nói gì mà một mình đấu với mười hai người chúng ta, kết quả còn chưa đánh lại một người, tôi hỏi mặt anh có đau không? Còn dám giả vờ nữa không? Dám xem thường Karate của chúng tôi không?”
Nghe những lời giễu cợt này, Trần Khải Vương chỉ cảm thấy không có nơi để dung thân, hận không thể tìm một cái hang để trốn.
Mất mặt.
Mẹ nó, quá mất mặt.
Mặt mũi của tám đời tổ tông đều bị mình làm mất sạch!
“Khải Vương, anh rất lợi hại mà, sao trong chốc lát lại thua rồi?”
Phương Gia Ngọc chạy qua đó hỏi.
“Đúng vậy anh rể, điều này không khoa học đâu!”
Bọn người Phương Gia Lộc, Phương Gia Vĩnh và Phương Gia Dục đều không dám tin đây là sự thật.
Trần Khải Vương ngượng ngùng nói: “Tôi lơ là, không né tránh, bị anh ta đánh trúng chỗ hiểm, nếu không anh ta sẽ không đánh lại tôi đâu!”
Tiêu Thanh không nhịn được cười nói: “Chẳng phải anh nói mình rất lợi hại sao? Đứng dậy tiếp tục đánh với anh ta, lần này chú ý một chút, đừng lơ là nữa. Chúng tôi đánh giá cao anh, tin tưởng anh nhất định có thể thắng”
“Đúng vậy, anh rể, đứng dậy tiếp tục đánh, tụi em tin tưởng anh nhất định có thể thắng”
Đàn em nhà họ Phương nhao nhao nói. Mặt Trần Khải Vương đen xì, hận không thể bóp chết Tiêu Thanh.
Không phải là đang gài bẫy tôi sao?
Anh ta tức giận, bèn chỉ vào Tiêu Thanh, nói với Miyamoto Kengawa: “Vừa rồi nhóc con này nói Taekwondo và Karate đều là khoa chân múa tay, là trò chơi con nít, tôi cảm thấy anh có thể đánh anh ta hai cái.”
“Đồ ngu!”
Sắc mặt Miyamoto Kengawa tức giận, đi về phía Tiêu Thanh: "Anh này, dám đơn chiến với tôi không?”
Tiêu Thanh nói: “Tôi không có học Taekwondo, tôi học võ thuật truyền thống, anh không có tư cách đơn chiến với tôi.”
"Ha ha!"
Miyamoto Kengawa cười lớn.
“Võ thuật truyền thống của các anh đẹp nhưng không thực dụng, vốn dĩ không thể dùng vào thực chiến, mới là khoa chân múa tay thật sự, còn chẳng bằng Taekwondo Hạ Quốc, huống hồ so với Karate của Nhật Bản chúng tôi, sao anh dám..."
Lời anh ta còn chưa nói xong, Tiêu Thanh thuận tay đánh một quyền.
“Muốn chết!”
Sắc mặt Miyamoto Kengawa lộ vẻ tức giận, đỡ lấy một quyền.
"Ha ha!"
Trần Khải Vương không nhịn được cười lớn.
“Anh ta chết chắc rồi, quyền của người Nhật Bản này rất cứng, tôi dám chắc chắn rằng tôi có thể đánh gãy xương tay của anh ta, không tin các người xem!”
Lời anh ta vừa dứt.
Thì đã nghe thấy một tiếng ầm.
Hai quyền chạm vào nhau.
Rắc rắc rắc!
Tiếng vỡ xương vang lên.
“Ha ha, các người nghe thấy chưa, xương tay của anh ta gãy rồi!”
Trần Khải Vương đang vui thì sau đó nhìn thấy Miyamoto Kengawa như bị xe đụng, bay về phía sau mười mấy mét, đập lên tường, bắn ngược xuống đất, anh ta phun một ngụm máu ra ngoài, sau đó chết đi.
“Mẹ nó!”
Mọi người đều trợn mắt kinh ngạc.
“Điều này sao có thể?”
Trần Khải Vương và mọi người nhà họ Phương đều không dám tin đây là sự thật.
Đặc biệt là Trần Khải Vương, vốn dĩ không tiếp nhận được sự thật này.
Anh ta dẫn mọi người đến phòng tập Taekwondo chơi là để tìm cơ hội đánh Tiêu Thanh bò trên đất, để Mục