*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Thanh nhăn mày, phủi đất đứng lên hỏi: "Không phải mẹ nuôi em sao?"
Thẩm Thị Thu Mai hơi sững người, phát hiện mình đã nói sai, vội vàng nói dối: "Mẹ tái giá với người khác, sau đó em được dì nhỏ đưa về nhà nuôi."
Tiêu Thanh nghe thấy thế thì nghiến răng.
Không ngờ mẹ của mình lại là một người như vậy.
Xem ra em gái và anh cũng giống nhau, đều không được lớn lên dưới sự yêu thương của mẹ.
Anh bắt đầu cảm thấy đau lòng thay cô em gái này.
"Tiêu Thanh, nói như thế nào đi nữa cũng là dượng của anh, chúng ta đi xem một chút đi." Mục Thiên Lam nói.
Tiêu Thanh gật đầu một cái.
Một nhóm người lái xe đắt tiền nhanh chóng rời khỏi quán trà chiều. Chỉ có Tiêu Thanh lái chiếc xe Mercedes thuê, đi đến nhà họ Phương.
Nhà họ Phương xa hoa như cung điện! Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Lúc nhóm người đi đến nhà họ Phương thì nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết từ trên lầu truyền đến.
Mọi người vội vàng lên lầu, đi vào một căn phòng.
Chỉ thấy Thẩm Thi Đông cùng với một bà cụ đang ngồi ở mép giường, khóc đến mức chết đi sống lại.
Mà trên giường có một người đàn ông da bọc xương nằm đó, đeo mặt nạ thở oxy, miệng mấp máy, nhưng lại nói không nên lời.
"Dượng nhỏ!"
Phương Gia Lộc, Phương Gia Vũ, Thẩm Thị Thu Mai chạy đến bên giường. Nhìn người đàn ông đang hấp hối trên giường, tất cả đều bật khóc thành tiếng.
"Hai tháng trước, chú hai vẫn còn rất tốt, bây giờ lại thành ra như vậy, thật là đau lòng quá đi."
"Cũng không biết bị bệnh gì mà ghê gớm như vậy. Giày vò một người khoẻ mạnh thành như thế này, thật sự là..."
"Trước đây cho rằng trình độ y học trong nước lạc hậu, tìm không ra nguyên nhân phát bệnh. Tin chắc rằng sau khi ra nước ngoài nhất định có thể tìm ra, không ngờ cũng không tìm ra được nguyên nhân phát bệnh, đúng là một đám lang băm!"
Đám người Phương Gia Ngọc đứng một bên lầm bầm.
Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh cũng đi đến bên giường, nhìn dượng nhỏ đang nằm trên giường bệnh.
"Văn Miến, anh phải kiên cường, phải khoẻ mạnh trở lại, không thể bỏ lại cả nhà chúng ta mà đi như thế được. Nếu như anh đi rồi, em phải sống thế nào đây Văn Miến."
Thẩm Thi Đông khóc đến mức khàn cả giọng.
Bên trong phòng ngập tràn bầu không khí đau thương. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Mục Thiên Lam đau lòng nói với Thẩm Thi Đông: "Dì nhỏ, dì đã mời Lý Tế Thế, bác sĩ hàng đầu ở nước ta đến xem thử chưa ạ?"
Thẩm Thi Đông gật gật đầu: "Nửa tháng trước khi đến Sơn Nam chữa bệnh, dì đã mời ông Lý đến xem qua. Thế nhưng ông Lý nhìn một lúc thì lại nói là tìm không ra nguyên nhân bệnh. Không thể nào hốt thuốc được, ông ấy cũng hết cách"
"Sau đó chúng tôi mới quyết định ra nước ngoài chữa bệnh, thế nhưng mời hết tất cả những chuyên gia có tiếng ở nước ngoài đến xem thì cũng không tìm ra nguyên nhân phát bệnh."
"Chuyện này..."
Mục Thiên Lam không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, Tiêu Thanh nói: "Phần cuối cùng của khoa học là thần học, khoa học tìm không ra nguyên nhân bệnh, vậy thì đến nhờ các chuyên gia thần học thử xem?"
Lời này vừa nói ra, Phương Gia Lộc quát lên: "Chỉ có cái loại nghèo kiết xác cổ hủ như các người mới tin vào thần học, cái đó đều là lừa gạt người ta. Nhà họ Phương chúng tôi đều là người vô thần, không tin vào thần học!"
"Đúng vậy!" Trần Khải Vương cũng trợn mắt nhìn Tiêu Thanh một cái: "Chẳng lẽ cậu muốn cho chủ tịch Phương uống nước tro bùa chú?"
Tiêu Thanh nghiêm túc nói: "Có một số thứ các anh chưa từng tiếp xúc qua thì không thể phủ nhận sự tồn tại của nó."
"Giống như Vụ Cổ của Miêu Cương, Giáng Đầu của Nam Dương. Những cái này đều là những thứ kỳ diệu khó giải thích được, nếu như trúng phải những thứ này, khoa học không có cách nào tìm ra được, chỉ có huyền học mới có thể tìm ra."
"Phụt!"
Phương Gia Ngọc cười lên tiếng: "Không phải là cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi chứ, tin rằng Vu Cổ và Giáng Đầu có thật sao?"
Tiêu Thanh khịt mũi khinh bỉ: "Ếch ngồi đáy giếng, căn bản là không hiểu rõ thế gian này, có rất nhiều sự tồn tại mà mấy người không tiếp xúc đến được."