*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phút chốc, nhiệt độ cả đại sảnh nhà họ Trần đột ngột giảm mười mấy độ, khiến người ta không lạnh mà run: “Đây là ai?

Rất nhiều người đã đặt ra câu hỏi như vậy. “Phụt!”

Trần Dịch đột nhiên bật cười: "Tôi còn tưởng là ai nữa cơ, hóa ra là Tiêu Thanh, người năm đó đã đánh tôi, bị nhà họ Trần tôi gây áp lực, bị nhà họ Tiêu đánh gãy tay chân, vứt ra khỏi nhà họ Tiêu, rồi bò trên phố như giun vậy.” “Anh là cái thá gì, sao không coi lại mình, dám nói Long Soái cho anh thể diện, mẹ nó, anh có thể diện đó sao đồ rác rưởi?"

Lời này vừa dứt, cả đại sảnh ồ lên. “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là thứ vứt đi của nhà họ Tiêu.” “Một thứ vứt đi cũng dám chạy đến nhà họ Trần giả vờ, uống say ở bữa tiệc mừng thọ của Tiêu Chính Thành nên không tìm thấy đường về nhà họ Tiêu, chạy đến nhà họ Trần tìm đến cái chết à?”“Nếu cậu ta có thể diện đó, thì ai ở đây chẳng có thể diện đó chứ?"

Mọi người đều giễu cợt.

Trần Nguyên Bình tức giận đập bàn thét lên: “Người ở bên ngoài trông cửa thế nào mà để một người sống sờ sờ như vậy chạy vào đây cũng không biết chết hết rồi sao?"

Tiêu Thanh khoanh hai tay ra sau lưng, đi thẳng về phía Trần Nguyên Bình, ngồi xuống vị trí bên phải ở giữa phòng chính của nhà họ Trần. Châm một điều thuốc, nhả một ngụm khói, anh nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, chết hết rồi.” “Tôi tin cậu mới lạ!”

Trần Hiên đến nhà họ Trần chúc Tết, anh ta nói với vẻ mặt không tin, chạy ra ngoài đại sảnh nhà họ Trần.

Mọi người ở nhà họ Trần đều nhao nhao mắng Tiêu Thanh. “Ngồi dậy cho tôi, anh không có tư cách ngồi ngang hàng với ông nội tôi!” “Nếu không ngồi dậy, dù đón năm mới cũng phải giết chết cậu!”

Họ đang mắng một cách sảng khoái. “Mẹ nó!”

Một tiếng kêu chói tai đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, Trần Hiện lảo đảo chạy vào trong, anh ta nói một cách vô cùng kinh ngạc: “Chết rồi, mấy chục vệ sĩ trông cửa đều chết hết rồi!” “Cái gì!”Mọi người đều bị dọa một phen, vẻ mặt nhìn Tiêu Thanh cũng thay đổi.

Chỉ có Trần Nguyên Bình vẫn rất bình tĩnh, khỏe mắt co lại nhìn Tiêu Thanh: “Cậu giết à?” “Đúng vậy.”

Tiêu Thanh nói một cách lạnh băng: “Năm đó Trần Dịch bắt nạt tôi, vì không thể nhịn nên tôi đánh cậu ta, nhà họ Trần các người phóng đại vấn đề, ép nhà họ Tiêu đánh gãy hai tay hai chân của tôi.” “Mười hai năm trôi qua rồi, tôi không định sẽ bảo mồi thù lâu năm này. “Nhưng nhà họ Trần các người bức người quá đáng, đánh bố tôi thành người thực vật, mối thù này nếu tôi không bảo, thì không phải con người.” “Vì vậy hôm nay tôi đến nhà họ Trần là để báo thù cho bố tôi.”

Nói đến đây, anh nhìn Trần Nguyên Bình, sát khí lộ rõ trong ánh mắt.

Hai mắt nhìn nhau với Tiêu Thanh, Trần Nguyên Bình không khỏi run cầm cập, ông ta vội di chuyển ánh mắt, nói một cách không sợ hãi: “Cậu định báo thù cho bố cậu thế nào?”

Tiêu Thanh lạnh lùng phun ra vài chữ "Trần Nguyên Bình ông, con trai ông Trần Văn Sinh, cháu ông Trần Dịch, ba ông cháu nhà các người đều phải chết. Còn về nhà họ Trần cũng phải biến mất khỏi Nghĩa Cảnh mới có thể giải trừ mối hận trong lòng tôi.

Lời này vừa dứt, mọi người ở đây đều tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play