*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mục Thiên Lam liên tục gật đầu. “Ở đây còn có một bức tượng nhỏ nữa!” Ngô Tuệ Lan cầm bức tượng nhỏ trong hộp quà lên.

Mục Thiên Lam xem xét, thấy bức tượng có hình một người phụ nữ ôm một đứa bé, cô kích động nói với Tiêu Thanh: “Mẹ anh đưa lễ vật này đến, chắc chắn là muốn nói cho bố anh anh rằng bà ấy không quên anh và bố anh.” “Chúng ta mau đi kiểm tra lại, biết đâu có thể tìm thấy bà ấy. Sau đó hóa giải mâu thuẫn từng chút một, một nhà chúng ta có thể đoàn tụ, anh có mẹ, bố cũng có thể ở cùng với người mình yêu.”

Dứt lời, cô kéo cánh tay của Tiêu Thanh đi ra ngoài.

Tiêu Thanh bỏ tay cô ra, thản nhiên nói: “Hai mươi tám năm, bà ta một lần cũng không đến nhìn bố và anh, cho nên anh cũng sẽ không tha thứ cho bà ta, càng không đi tìm bà ta.”

Mục Thiên Lam biết tính tình của Tiêu Thanh, cũng không bắt buộc anh mà lôi kéo quản lý kháchsạn rời đi.

Rất nhanh, hai người bọn họ đã đến phòng giám sát.

Thông qua camera giám sát, quản lý chỉ vào một chiếc RollsRoyce trong camera rồi nói: “Chính là chiếc này.

Mục Thiên Lam nhìn biển số xe. "Whoa!"

Cô kinh ngạc che miệng lại.

Bởi vì biển số xe của chiếc RollsRoyce là hộ Boss66666!

Bắc Thanh là đại đô thị đứng thứ nhất Long Quốc, đây là nơi tập hợp những người tài năng xuất chúng, mà toàn bộ Bắc Thanh cũng chỉ có mười cái biển số xe có năm số sau này.

Vậy mà mẹ của Tiêu Thanh lại có biển số xe trâu bò như vậy, sao Mục Thiên Lam có thể không kích động được chứ? “Xem ra người nhà mẹ của Tiêu Thanh chưởng mắt bố của Tiêu Thanh nên mới uy hiếp bà ấy, sau đó bà ấy mới phải rời bỏ Tiêu Thanh và bố của anh ấy.”

Mục Thiên Lam thầm nghĩ.

Phải biết, biển số xe của mẹ Tiêu Thanh trâu bò như vậy, có thể thấy được rằng ông ngoại của Tiêu Thanh là người khủng bố thế nào ở Bắc Thanh

Có lẽ đây là biển số xe của người có quyền có thể số một ở Bắc Thanh?

Bắc Thanh là đại đô thị quốc tế, tài sản nghìn tỷ ởchỗ này đều không thể lọt vào mười vị trí đứng đầu.

Tài sản của nhà họ Tiêu không đến trăm tỷ, trong mắt người nhà của mẹ Tiêu Thanh thì chỉ là một gia tộc nhỏ. Mà thứ đại gia tộc coi trọng nhất chính là môn đăng hộ đối, sao có thể gả con gái cho một gia tộc nhỏ không tên không tuổi? “Tua lại video một chút, tôi muốn nhìn xem dáng dấp của người phụ nữ tặng lễ vật ra sao.”

Mục Thiên Lam phân phó.

Rất nhanh, người giám sát đã điều tra ra.

Mục Thiên Lam tập trung nhìn vào.

Đó là một người phụ nữ duyên dáng và sang trọng, bà ấy mặc sườn xám, khoác thêm một chiếc áo lông chồn.

Cô cẩn thận ghi nhớ vẻ ngoài của người phụ nữ này, cũng in đậm biển số xe của bà trong đầu. “Năm sau mình phải đến Bắc Thanh, tìm bà ấy, xem có thể để một nhà Tiêu Thanh đoàn tụ được không.”

Mục Thiên Lam âm thầm nói trong đầu.

Giúp chồng mình nhận lại mẹ, để chồng có mẹ, cô cảm thấy đây là một chuyện rất ý nghĩa. Khách khứa đã đi gần hết, đám người nhà họ Tiêu cũng uống nhiều.

Sảnh Vạn Thọ.

Bởi vì cái gọi là rượu mạnh sợ người gan.

Tiêu Vũ và đảm vãn bối của người nhà họ Tiêu đến trước mặt Tiêu Thanh, vẻ mặt xum xoe cười ha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play