*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
"Về phần cậu muốn ở lại Nghĩa Cảnh thì cứ ở lại, chờ đến ngày nào đó cậu chết, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!"
Dứt lời, Tiêu Chính Thành giận dữ quay lưng bỏ đi.
Tiêu Vũ cười khẩy nhìn Tiêu Thanh: "Bữa tiệc sinh nhật của ông nội tổ chức ở Bulgari, đặt hơn sáu mươi bàn. Tiêu chuẩn hai trăm bốn mươi triệu đồng mỗi bàn, tổng cộng là mười lăm nghìn tỷ đồng." "Mặc dù không tốn nhiều chi phí, nhưng những người được mời tham gia đều là những nhân vật có tiếng ở Nghĩa Cảnh, thậm chí là thị trưởng thành phố còn nể mặt đến tham
"Cậu là thá gì mà có thể tổ chức bữa tiệc như vậy?"
"Đừng nói đến thị trưởng, ngay cả thư ký của thị trưởng cậu cũng không mời nổi, cậu lấy đâu ra can đảm để nói rằng mình sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho bố mình còn hoành tráng hơn cả ông nội?"
Không chỉ anh ta không tin, mà tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu đều không tin Tiêu Thanh có năng lực đó.
"Không cần anh quan tâm, đến lúc đó đừng chạy đến bữa tiệc của bố tôi mà ôm đùi là được rồi."
Tiêu Thanh lạnh lùng nói.
" Ha ha!"
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy đây là những lời buồn cười nhất mà anh ta được nghe.
"Chó cũng không thèm chạy đến tiệc sinh nhật của bố cậu để ôm đùi đầu!"
Nói xong, anh ta vênh váo bỏ đi.
Phil Bác gái cả cũng nhổ một ngụm. "Loại đồ vật cũng không phải, còn muốn khiến chúng tôi không trèo cao tới cậu, bản thân cậu có đức hạnh chả ra làm sao cả, trả lại xe của con trai tôi, nếu không các người cũng đừng hòng ăn tết vui vẻ!"
Ngô Tuệ Lan nhảy ra: "Việc gì mà phải trả lại? Con trai của bà thua con rể tôi, con rể tôi tặng con trai tôi, bây giờ chiếc xe thể thao thuộc về con trai tôi. Đừng hòng lấy về, cẩn thận con rể tôi đánh chết bà đấy!"
Bác gái cả đột nhiên nổi trận lôi đình: "Bà cô thổi tha ở đâu chui ra đấy, dám nói chuyện với tôi như vậy, bà tìm chết có phải không!" Bop!
Ngô Tuệ Lan tát vào mặt bác gái cả: "Tôi ghét nhất người khác chửi tôi là bà cô thổi tha, nói thêm một câu nữa tôi sẽ xé miệng bà ra!"
Bác gái cả bùng nổ, cầm túi lên đập Ngô Tuệ Lan, nhưng bị Tiêu Thanh giữ chặt tay.
"Mau cút đi cho tôi, còn la lối nữa thì đừng trách tôi vô lễ!"
Tiêu Thanh hét lên.
Bác gái cả đang định nói gì đó, Tiêu Vũ vội vàng nói: "Mẹ, chúng ta đi, thắng ranh này đánh nhau có chút giỏi, chúng ta đánh không lại nhưng có thể để cho nhà họ Trần đánh chết cậu ta!"
"Chờ đấy, các người đều chờ đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ trả thù các người."
Bác gái cả chỉ vào đám người Tiêu Thanh, hổn hển bỏ đi.
"Mẹ, vẫn là mẹ mạnh."
Tiêu Thanh giơ ngón cái lên với Ngô Tuệ Lan.
"Hu!"
Ngô Tuệ Lan khịt mũi: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Phụ nữ dù có hung dữ đến đâu cũng phải vểnh đuôi trước mặt bà đây, nếu không tôi nhất định sẽ lột da bà ta!"
Đám người Mục Thiên Lam đều bị chọc cười.
Sau khi Tiêu Vũ đi, anh ta đến thằng nhà họ Trần.
"Cậu Trần! Tôi có chuyện lớn muốn nói với anh! Mời anh ra đây một lát!"
Tiêu Vũ ở ngoài cổng nhà họ Trần
hét lên.
Tiêu Vũ rất tức giận.
Tiêu Thanh lấy mất chiếc xe thể thao hàng chục tỷ của mình đi, mẹ vợ của Tiêu Thanh lại tát mẹ anh ta một cái. Anh ta không thể nuốt trôi cơn
tức này.
Nhưng Tiêu Thanh từng là quân nhân, có chút giỏi đánh nhau, Hoàng Thiệu Kiệt đã gọi hơn ba mươi nhân viên bảo vệ đến, bọn họ đều bị Tiêu Thanh đánh gục, người anh ta muốn xử lý lại đánh nhau giỏi như vậy, anh ta cảm thấy khó khăn, vì vậy anh ta muốn giao chuyện đó cho Trần Dịch giải quyết.
Anh ta tin, với thực lực của nhà họ Trần, muốn đánh chết Tiêu Thanh cũng không khó.
"Có chuyện gì vậy?
Trần Dịch khập khiễng đi ra Tiêu Vũ mỉm cười, giống như một con chó giữ nhà đi đến trước mặt Trần Dịch.
"Cậu Trần, Tiêu Thanh đến Nghĩa Cảnh rồi, tôi biết cậu ta đang ở đâu, anh muốn xử lý cậu ta không?"
"O!"
Trần Dịch có chút kinh ngạc hỏi: "Anh ta có biết bố anh ta bị nhà tôi đánh thành người thực vật chưa?"
Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Vẫn chưa, nhưng bố cậu ta tỉnh rồi, được bác sĩ Lý Tế Thế hàng đầu Long Quốc đến Nghĩa Cảnh khảo sát chữa trị khỏi rồi."
Trần Dịch càng thêm kinh ngạc, hỏi: "Bố anh ta không nói cho anh ta biết đâu à?"
Tiêu Vũ cười nói: "Làm sao mà bố cậu ta dám nói thật chử, có phải anh không biết tính cách của Tiêu Thanh đầu, nếu cậu ta biết sự thật còn không chạy đến nhà họ Trần làm loạn
à "
"Chính vì bố cậu ta sợ cậu ta đến nhà họ Trần làm loạn nên không dám nói thật, lừa Tiêu Thanh rằng mình bị đập vào đầu trong vụ tai nạn xe nên trở thành người thực vật.
Trần Dương đắc ý nở nụ cười: "Coi như Tiêu Vĩnh Nhã còn biết điều, không có nói sự thật, nếu không Tiêu