*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu cô biết, cô sẽ không dám để Tiêu Thanh đặc tội với Hoàng Thiệu

Kiệt.

Vừa rồi khi nhìn thấy Hoàng Kim Long xuất hiện, cô đã vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng lần này lớn chuyện rồi.

Lúc Tiêu Thanh lái xe đâm vào Hoàng Kim Long, cô còn kinh ngạc hơn.

Nhưng cô không ngờ lần trước Hoàng Kim Long lại bị quân đội của Triệu Minh Vũ bắt được, từ đó bị ám ảnh đến mức chỉ cần nhìn thấy Tiêu Thanh là ông ta cũng đã hoảng sợ, không dám khiêu khích anh nữa. Điều này khiến cô cảm thấy yên tâm ngay lập tức.

Hoàng Kim Long nằm chặt tay nói: "Cậu Tiểu Thanh, nếu tôi biết con trai tôi đắc tội với cậu thì tôi sẽ không bao giờ dám mang người đến, cũng sẽ không bao giờ dám làm loạn ở trước mặt cậu."

"Vừa rồi là tôi lỗ mãng, mong cậu có thể thứ cho tôi. Bây giờ tôi sẽ cho người rời khỏi đây, nghiêm khắc dạy dỗ lại con trai để sau này khi gặp anh thì nó sẽ lịch sự hơn. Nếu nó còn dám đắc tội với anh nữa thì tôi sẽ tự tay chém chết nó "

"Nếu anh không phản đối thì bây giờ tôi sẽ rời đi ngay lập tức."

Thứ nhất, hiện giờ trong tay Hoàng Kim Long còn không có một khẩu súng, với sức mạnh của Tiêu Thanh thì dù thuộc hạ của ông ta có đông hơn nữa cũng sẽ không đủ sức đánh lại anh.

Thứ hai, ông Đỗ cũng không làm gì được Tiêu Thanh, có lẽ ông ta biết Tiêu Thanh là người có sức mạnh vô cùng kinh khủng, thậm chí còn kinh khủng gấp nhiều lần so với tưởng tượng của ông ta. Nếu không, với sức mạnh của đại ca Đỗ, Tiêu Thanh sẽ không thể sống yên ổn đến tận bây gio.

Vì vậy, ông ta hiểu rõ một điều rằng, Tiêu Thanh là người chỉ có thể kính trọng chứ không thể chọc vào Nếu không thì đến khi chết rồi vẫn không biết tại sao mình lại chết.

"Cút đi." Tiêu Thanh xua tay như đuổi ruổi.

Hoàng Kim Long lập tức kêu người kéo Hoàng Thiệu Kiệt lên xe, dùng tốc độ tên lửa đưa bọn họ đi.

Còn Trương Thiến Di đứng sừng sở tại chỗ rồi nhìn Tiêu Thanh một cách khó tin. Ngay cả bố chồng Hoàng gia của cô ta cũng sợ, đây có còn là Tiểu Thanh mà cô ta biết không?

"Tiêu Thanh, rốt cuộc cậu có lại lịch lớn đến mức nào?" Nhìn thấy Tiêu Thanh xuống xe, cô ta hỏi.

Tiêu Thanh thờ ơ nói: "Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết."

Trương Thiến Di mở miệng một cách khó khăn: "Nếu cậu không để ý thì tôi sẽ ly hôn với Hoàng Thiệu Kiệt, sau đó làm người thứ ba của cậu. Cậu thấy sao? Dù sao thì trước đây chúng ta..."

"Cút cút cút!" Mục Thiên Lam đẩy cô ta ra, tức giận chửi: "Cô là đồ đàn bà vô liêm sỉ, vừa rồi còn cười nhạo chồng tôi, bây giờ nhìn thấy chồng tôi có uy quyền như vậy thì muốn làm người thứ ba của chồng tôi ngay lập tức. Cô muốn chứ tôi không muốn nhé!"

Nói xong, cô kéo Tiêu Thanh rời

đi.

"Đúng là đồ không biết xấu hổ, anh rể tôi có chị gái tôi là đủ rồi. Không thèm cái loại thích chen chân vào gia đình người khác như cô đâu." Mục An Phong phun ra một tràng rồi lái chiếc Lamborghini, vui vẻ đi phía sau anh rể và chị gái.

Bên ngoài đường đua. "Ra rồi! Ra rồi!"

Nhìn thấy đoàn xe của Hoàng Kim Long xuất hiện, đảm con cháu của nhà họ Tiêu đều rất phấn khích.

"Mọi người nói xem, Tiêu Thanh đã bị đánh chết chưa?" Tiêu Vũ cười hỏi.

"Đó là chuyện đương nhiên!" Tiêu Mẫn nói: "Cậu Hoàng là con trai duy nhất của Hoàng gia mà. Tiêu Thanh đã đánh gãy tay của cậu Hoàng, Hoàng gia có thể không giết chết cậu ta được à?"

Tiêu Ninh nói: "Cho dù chưa bị đánh chết thì cũng tàn phế rồi.” Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Đúng lúc đó, Tiêu Nguyệt kinh ngạc hét lên: "Anh ba không sao, anh ba lái xe Mercedes-Benz của anh ấy ra rồi!"

Mọi người nghe vậy thì nhìn sang. Một chiếc Mercedes-Benz, một chiếc Lamborghini đang lần lượt lái ra ngoài.

Bọn họ đều biết chiếc

Mercedes-Benz này do Mục Thiên Lam cầm lái, còn chiếc Lamborghini là xe của Tiêu Vũ. Lúc này Mục An Phong đang lái nó.

"Có chuyện gì vậy?" Bọn họ đều

choáng váng. "Ha ha!"

Đúng lúc này, Mục An Phong lái Lamborghini dừng lại bên cạnh Tiêu Vũ rồi cười đắc ý: "Tiêu Vũ kia, từ nay về sau chiếc Lamborghini của anh sẽ là của tôi. Ăn Tết xong, anh phải đi làm thủ tục chuyển nhượng lại cho tôi đấy biết chưa. Nếu không thì tôi sẽ bảo anh rể đánh chết anh!"

"Cậu muốn..." Tiêu Vũ muốn đánh cậu ta, nhưng nhịn lại rồi tò mò hỏi: "Anh rể của cậu không bị Hoàng gia giết sao?"

"Không nhé." Mục An Phong lắc đầu: "Anh rể của tôi vẫn sống tốt, ngược lại là Hoàng gia đó đã chỉnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play