*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong, anh ta ngồi vào xe rồi

đạp ga một cái.

Brum brum!

Chiếc Lamborghini lao vút đi.

“Cậu thua chắc rồi!” Đám người Tiêu Mẫn cười đắc thắng.

Họ đều quá rõ về kĩ năng đua xe của Tiêu Vũ nên mới tin chắc Tiêu Thanh không thể nào đấu được với anh ta. Vì vậy, tất cả bọn họ cũng khởi động xe rồi chạy theo. “Tiêu Thanh, anh họ của anh thực sự rất quả đáng!" Mục Thiên Lam nói bằng giọng tức giận.

Làm gì có anh trai nào bắt em trai nhường vợ cho mình chơi đùa chứ?

"Anh ta là một tên súc sinh, đã từng bị kết án vì tội hiếp dâm, tâm lý rất biến thái." Tiêu Thanh nói.

Mục Thiên Lam rùng mình, cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Thanh đã lái xe đến vạch xuất phát.

“Tiêu Thanh, quyết định thế nhé. Nếu tôi thắng cậu phải mua một chiếc xe mới cho tôi, con xe này của tôi cũng không cần đưa cho cậu. Đến lúc đó, nếu cậu không mua nổi, vợ của cậu phải ngủ với tôi ba ngày, biết chưa hả?" Tiêu Vũ cười một cách để tiền.

“Tôi có tiền, tôi mua được!” Mục Thiên Lam tức giận nói.

"Được thôi, chúng ta bắt đầu đi. Tiêu Vũ nói xong thì nhìn sang Tiêu Mân: "Cậu làm trọng tài đi, giới hạn là ba vòng, ai hoàn thành ba vòng trước sẽ thắng.

"Được luôn, anh cả!”

Tiêu Mẫn giơ tay lên: "Hai tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng, tôi đếm tới ba rồi xuất phát." "Mot!"

“Ha ha!” Tiêu Vũ bật cười: “Dám đua xe với tôi à, cậu thua chắc rồi!”

"Hai!"

Mục Thiên Lam lo lắng hỏi: "Tiêu Thanh, anh có nằm chắc phần thắng không?”

"Ba!"

Bum!

Chiếc Lamborghini của Tiêu Vũ lao đi với vận tốc hai trăm ki lô mét trên giờ.

“Yên tâm đi bà xã, anh chắc chắn sẽ thắng mà." Nói xong, Tiêu Thanh mới bắt đầu khởi động xe Ferrari, chạy từ từ vào đường đua.

"Ha ha!" Đám người Tiêu Mẫn cười một cách xấu xa.

“Thắng nhãi này không biết lái xe à, cậu ta thua chắc rồi!”

"Khởi động chậm như vậy thì thua chắc rồi còn gì nữa.

Thậm chí Tiêu Hằng còn nói: “Nếu anh ta không thua, tôi sẽ ăn một chậu phân cho mấy người coi.

Mục An Phong gấp gáp tới mức giậm chân: “Anh rể ơi là anh rể, anh không biết lái xe đua, còn cược với người ta làm gì. Lần này phải mất một chiếc siêu xe rồi, hu hu.."

Cậu ta giận tới phát khóc.

"Ha ha!" Đám người Tiêu Mẫn càng cười thích chỉ hơn.

Còn Tiêu Vũ.

“Trong lòng anh, tự do bay lượn..."

Anh ta nhìn thấy xe của Tiểu Thanh bị bỏ lại phía xa thì vui vẻ cất cao giọng, sau đó tăng tốc độ lên ba trăm. Mà Mục Thiên Lam không còn nhìn thấy xe của Tiêu Vũ thì bắt đầu lo lắng như con kiến bò trên chảo nóng.

“Lần này mình thua chắc rồi!” Tiêu Thanh cười toét miệng: "Bà xã, không thua được đâu, em ngôi cho vững, nhìn anh vượt qua anh ta đây này.”

Nói xong, Tiêu Thanh bất ngờ đạp

Tốc độ của chiếc xe tăng vọt lên

ngay lập tức.

Hai trăm l

Hai trăm hai

Hai trăm sáu

Ba trăm!

Ba trăm rưỡi!

Ba trăm tám

ga. "A! Tiêu Thanh, đừng tăng nữa, nhanh quá! Chạy nhanh quá rồi, em SO!"

Mục Thiên Lam ngôi trên ghế lái phụ bị tốc độ của chiếc xe làm cho kinh hãi.

"Bà xa, đừng sợ, anh lái xe ổn lắm.” Tiêu Thanh an ủi.

Mục Thiên Lam sắp khóc: “Tiêu

Thanh, thà chúng ta mất cho anh ta một chiếc Lamborghini chứ đừng liều mạng nữa được không anh? Chúng ta còn phải nuôi bố mẹ, cũng chưa sinh con, cứ chạy chậm thôi, đừng đua xe nữa được không?"

Tiêu Thanh cười nói: “Vợ à, vậy là em không biết rồi, anh từng lái xe tăng băng băng trên đường núi gập ghềnh đấy, huống chi là con đường này bằng phẳng như thế này. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu em, hãy tin vào kĩ thuật lái xe của chồng em đi."

Sau khi nghe xong lời này, Mục Thiên Lam dần dần bình tĩnh lại.

Thế nhưng trái tim bé nhỏ của cô vẫn đập thình thịch không ngừng.

Bấy giờ Tiêu Vũ đã chạy được một vòng.

“Anh cả cố lên!" Đám người Tiêu Mẫn hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play