*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Um."
Tiêu Thanh gật đầu, đưa tay ra vẫy, hét lên: "Bà xã, anh ở đây."
Mục Thiên Lam bị đám người bác gái chăn mất tầm nhìn, nhưng Tiêu Thanh đang vẫy tay, cô cũng nghe thấy tiếng của anh, liền chạy từ từ vào nhà, mỉm cười lễ phép chào hỏi Tiêu Chính Thành và người nhà họ Tiêu, sau đó đi tới ngồi xuốn trước mặt Tiêu Vĩnh Nhã, nằm tay ông rồi hỏi: “Bố, hôm đó Tiêu Thanh nói với con, bố đã thành người thực vật, con đã rất lo lắng cho bố, hôm sau anh ấy gọi điện thoại cho con bảo là bố đã tỉnh, con rất vui mừng, bây giờ tình hình của bố như thế nào rồi a?"
Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong liền vui vẻ phấn khởi ra mặt. Con dâu tốt như vậy, bố chồng nào mà chả phần khởi cơ chú? “Tình hình của bố vẫn tốt, chỉ là tổn thương dây thần kinh một chút, tay chân không thể nhanh nhẹn được, nhưng mà không sao, qua mười ngày nửa tháng cơ bản là có thể hồi phục bình thường rồi
Tiêu Vĩnh Nhã cười nói. “Vậy thì tốt rồi.
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: “Chờ đón năm mới xong, con và Tiêu Thanh sẽ đón bố tới Cổ Cảnh, bọn con sẽ cùng nhau chăm sóc, báo hiếu với bố, tính cách bố con và bố cũng gần giống nhau, hai người cũng có thể bầu ban. “Nhưng mà mẹ con lải nhải suốt ngày. Bố phải chuẩn bị tâm lý đấy." “Đương nhiên, con sẽ khuyên mẹ con khiêm tốn một chút."
Tiêu Vĩnh Nhã nghe rất vui vẻ, gật đầu nói: “Nhất định bổ sẽ đi, bố chỉ mong mỗi ngày đều được nhìn thấy con trai và con dấu thôi, nếu có cháu để bể thì lại càng tốt"
Mục Thiên Lam cười ngượng ngùng “Sẽ có a "Ha ha!"
Tiêu Vĩnh Nhã cười rộ lên.
Nhìn dáng vẻ Mục Thiên Lam hiếu thảo hiểu chuyện, Tiêu Vĩnh Nhã vui mừng khôn xiết, sắc mặt vợ chồng bác cả, vợ chồng bác hai, vợ chồng chú tư, vợ chồng cô chú đều rất khó coi, chỉ cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Đặc biệt là bác gái hai.
Lúc mới đầu, thấy bạn gái của Tiêu Mẫn cũng xinh đẹp, bà ta rất vui và tự hào.
Nhưng sau khi nhìn thấy vợ của Tiêu Thanh, rồi nhìn lại bạn gái Tiêu Mẫn, quả là chênh lệch một trời một vực, không sao sánh được, khiến bà ta không thể vui nổi, thậm chí còn muốn bảo con trai đổi một người vợ xinh đẹp hơn, có thể sánh được với vợ của Tiêu Thanh.
Lúc này, bác gái cả tức giận nói: “Tiêu Vũ, nhìn đi, con nhìn đi, Tiêu Thanh là một tên vô dụng, lang thang đầu đường xó chợ, không một xu dính túi, bây giờ còn có thể cưới được một người vợ xinh đẹp, lại còn lạnh lợi hiểu chuyện, hiếu thảo như vậy về nhà, mẹ nhìn thấy cũng ngưỡng mộ đến chết mất “Nhìn lại con đi, đường đường là cậu chủ của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đã được ngậm thìa vàng, chỉ cần con nói ra, muốn bao nhiêu tiền bố mẹ đều đưa cho con, muốn mua xe sang chục tỷ, bố mẹ cũng mua cho con." “Nhưng con thì sao? Mặc dù đã yêu mấy người rồi, nhưng có cô nào xinh đẹp hiểu chuyện được như vợ của Tiêu Thanh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT