*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

"Một cuộc sống trong mơ cậu có biết không?" Lưu Ngọc Huyền đau lòng ôm đầu.

Mục Thiên Lam cười khổ: "Huyên à, cậu cũng đừng cười nhạo tớ, tớ cũng đang buồn rầu muốn chết đây."

"Đáng đời!" Lưu Ngọc Huyền trợn mắt nhìn cô một cái. Nói: "Công ty bị bà nội cậu thu hồi rồi đúng không. Tiếp theo cậu có tính toán gì?"

Mục Thiên Lam thở dài nói: "Còn có thể có tính toán gì, tìm một công ty khác thôi."

"Tìm công ty gì chứ. Tớ thấy á, cậu vẫn nên tìm một con nhà giàu mà gả cho xong, giống như tớ tìm được bạn trai nhà giàu như Lâm Thanh Dương, còn chưa kết hôn anh ấy đã mở cho tớ một cửa hàng trang điểm, thu nhập đều thuộc về tớ. Lại còn mua cho tớ một chiếc Land Rover, phải mấy chục năm nữa cậu mới hưởng thụ được những thứ này mất." Lưu Ngọc Huyên nói.

Mục Thiên Lam cười cười: "Thật hâm mộ cậu. Nếu như Tiêu Thanh có thể có chút tương lai, không phải đi giao hàng ở bên ngoài thì tốt rồi."

Lưu Ngọc Huyên gõ đầu cô một cái: "Còn suy nghĩ cho Tiêu Thanh, thật là phục cậu. Đáng đời cậu số không tốt."

Hiện tại, bạn trai của Lưu Ngọc Huyên là Lâm Thanh Dương dẫn một đảm thanh niên trai gái đi vào.

Lưu Ngọc Huyên giới thiệu cho Mục Thiên Lam từng người.

"Ồ wow!"

Có người thanh niên ngạc hiện hô lên: "Cô chính là Mục Thiên Lam tối hôm qua đã từ chối Hộ quốc chiến soái, kết hôn với người đàn ông đi giao hàng tên là Tiêu Thanh đó sao?" "Chính là cô ấy." Lưu Ngọc Huyền nói.

Thanh niên kia lập tức tươi cười nói: "Cô Mục, cô từ chối Hộ quốc chiến soái nhất định là sợ hắn già đúng không? Nghĩ cô xinh đẹp xuất chúng như vậy, gả cho một tên giao hàng thì thật quá đáng tiếc. Hay là để tôi tìm cho cô một cậu ấm gả đi, ví dụ như tôi cũng rất thích hợp với cô, tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Hữu Cường, gia đình mở cửa hàng 4S, chỉ cần cô đồng ý gả cho tôi thì ngày mai tôi sẽ cho cô một chiếc Mercedes."

Mục Thiên Lam mỉm cười từ chối: "Chồng tôi vô cùng tốt."

"Tốt con khỉ." Lưu Ngọc Huyên nói: "Nếu anh ta mà tốt thì cậu sẽ bị bà nội đuổi ra khỏi nhà họ Mục, sẽ vì mất đi công ty mà khổ sở hay sao? Theo tớ nghĩ, cậu nên làm bạn gái của cậu Tiêu đi, con người cậu Tiêu cũng không tệ, trước mắt cứ hẹn hò đi, thích hợp hãy cùng Tiêu Thanh ly hôn rồi ở bên cậu Tiêu."

"Đúng đúng đúng, trước mắt cứ hẹn hò đi, tôi đảm bảo sẽ cưng chiều em hết cỡ." Tiêu Hữu Cường cười quyến rũ nói.

Lúc này, một âm thanh đầy bất mãn vang lên.

"Vợ tôi tự tôi cưng chiều, không cần anh cưng chiều"

Mọi người nhìn thấy, là Tiêu Thanh nổi giận đùng đùng đi vào.

"Vợ, chúng ta về nhà đi." Tiêu Thanh nói.

Hốc mắt Mục Thiên Lam đỏ bừng thở hổn hển nói: "Bởi vì lựa chọn anh mà bà nội đã đá em ra khỏi nhà họ Mục, ba mẹ mắng em như điên, em còn nhà nào để về nữa chứ."

Tiêu Thanh đau lòng nói: "Anh sẽ giúp em lấy lại công ty, sẽ khiến bà nội cầu xin em trở về nhà họ Mục, tin tưởng anh."

"Mau cút đi!" Lưu Ngọc Huyền tức giận nói: "Một mình anh đi giao hàng bên ngoài không cho Thiên Lam được hạnh phúc, ở lại bên cạnh cô ấy sẽ chỉ làm cho cô ấy thêm phiền não, nếu tôi là anh cũng sẽ không mặt dày mày dạn ở nhà Thiên Lam mà đã đâm đầu vào cột chết quách cho xong!"

"Ha ha!"

Mọi người cười rộ lên.

Tiêu Hữu Cường khinh bỉ nói: "Bộ đồ mà anh đang mặc nhìn là biết mua ở shopee rồi, ở đâu ra dũng khí mà dám nói huênh hoang như vậy? Anh trả nổi một bữa ăn này không? Anh trả không nổi, chỉ có cậu ấm như tôi mới trả nổi mà thôi."

Nói đến đây, anh ta kêu lên: "Phục vụ, dâng tất cả các món ăn ngon nhất và rượu tốt nhất chỗ các người lên, tối nay tôi phải chiêu đãi cô Mục Thiên Lam xinh đẹp tôn quý này một bữa!"

Rất nhanh, có một nhân viên phục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play