*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
“Còn hai người, hành động bí mật một chút, đừng có mà mọi móc bức Long Phượng Trình Tường trước cửa ra vào nhà em.”
Mặt bác cả và chủ nhỏ đều đen như đít nồi.
Sau đó, bà ta nhìn bà cụ Mục, nói: "Con nói mẹ này, vừa rồi con rể của con đến tân gia nhà mẹ, mẹ mở miệng nói nó là đồ bỏ đi, nói nhà mẹ không chào đón đồ bỏ đi gì gì đó. Bây giờ mẹ đến tham quan nhà mới mà con rể con mua, con rể con có nói như thế với mẹ không? Sao mẹ còn không biết xấu hổ mà đứng đó? Không phải nên nhanh chóng đi về đi sao?”
Bà cụ Mục suýt nữa thì ói ra máu.
Bà cụ còn định bàn bạc với Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan dọn cho bà cụ một phòng để ở. Bà cụ muốn ở nhà này, trở thành người thân với ông hai. Nhưng nghe Ngô Tuệ Lan nói như thể, bà cụ sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Cuối cùng, Ngô Tuệ Lan nhìn Mục Hải Long, nói: "Cửa ra vào nhà tôi phải tốn hai bốn kí vàng để làm được, lại cùng một tòa nhà với nhà cậu. Chắc hẳn cậu sẽ không nhân lúc nhà tôi không có ai ở nhà mà lẻn vào nhà tôi trộm đi đấy chứ?”
“Trộm em gái nhà bà ấy!”
Mục Hải Long cảm thấy phổi sắp nổ tung, tức giận nói: "Dưới sự giúp đỡ của em rể Cao Dương, còn có cậu Hàn, cậu Trần, việc làm ăn của công ty Yangda nhà chúng tôi càng ngày càng tốt hơn. Mỗi ngày có thể kiếm được hơn ba trăm năm mươi bảy triệu, hơn nữa đang có xu hướng ngày càng khá lên.”
"Ngược lại công việc kinh doanh nhà các người bị chèn ép đến mức không còn gì! Nếu không phải tập đoàn Cửu Châu cho các người ít cơ hội kinh doanh thì các người cũng phải phá sản. Lại thêm việc các người bị nổ hơn mười chiếc xe, bốn người chết, sáu người bị thương nặng, con số tổn thất vượt qua chín mươi tỉ!”
"Chưa mua được căn nhà một ngàn hai trăm tỷ thì có gì đáng để khoe khoang! So về tổng tài sản, nhà các người vượt qua được nhà chúng tôi sao? Tôi cần phải trộm chút vàng của nhà các người để dùng à?”
"Không nhất thiết phải như vậy."Tiêu Thanh pha trò nói: "Tài sản nhà anh cũng chẳng phải của anh, mà là phần của ba nhà - bà cụ Mục, nhà anh, nhà chú út, nên tài sản nhà anh cũng không bằng căn nhà này."
“Hơn nữa tay anh còn không ‘sạch sẽ! Anh thường xuyên tự tiện lấy trộm vật liệu sắt thép, trộm xe dầu ở công ty bán lấy tiền. Mấu chốt là anh còn trộm cả mũ phượng của tôi nên không thể không thận trọng với loại trộm vặt này được.”
“Cậu muốn gì...”
Mặt Mục Hải Long đen như đít nồi.
Người thân bạn bè đều đang ở đây cả, cậu không thể cho tôi chút sĩ diện à?
“Con rể tôi nói rất đúng!”
Ngô Tuệ Lan nói: "Để đề phòng cậu vào nhà tôi trộm đồ, tôi phải làm thêm một lớp chống trộm ngoài cửa và tất cả các cửa sổ sát đất, cửa sổ đều phải thêm một cửa bảo vệ, để tránh cậu lại trộm đồ."
Mục Hải Long không chịu nổi nữa, giận dữ hét: "Nhà bà ở tầng hai mươi tám, cao hơn trăm mét, tôi có phải người nhện đâu mà trèo vào được?”
“Bà hại người cũng đừng hại kiểu đó! Cứ chờ đó mà xem! Tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để đè chết các người. Để cho các người biết, Mục Hải Long tôi ghê tởm số vàng đó của nhà bà!”
Nói xong, anh ta tức giận xoay người bỏ đi.
“Mọi người đừng đứng đây nữa! Mau vào nhà thăm thú đi! Chúng tôi sẽ mở tiệc tân gia sau."
Lý Nam Hương kêu gọi.
Ngô Tuệ Lan nói: "Mười ngày nữa nhà chúng tôi cũng làm tân gia. Chắc chắn sẽ cao cấp hơn nhà họ, lại còn không nhận quà cáp tiền mừng. Nếu các vị muốn tham dự tiệc tân gia nhà chúng tôi thì đừng tham dự tiệc tân gia nhà bà ta, lấy lại hết quà cáp tiền mừng đi!”
Thấy bà ta nói như thế, rất nhiều người họ hàng thân thích bắt đầu chìa tay đòi lại tiền mừng.
“Ngô Tuệ Lan, bà thực sự muốn làm như thế với nhà chúng tôi đúng không?"
Lý Nam Hương tức giận.
Ngô Tuệ Lan hừ nói: "Tổ chức tân gia mà còn nhận quà cáp tiền mừng. Nghèo như thế thì đừng làm! Nhà tôi có tổ chức tân gia cũng không nhận quà cáp tiền mừng. Nhà tôi chẳng thiếu chút tiền đó!”
Bà cụ Mục tức nổ phổi rồi.
“Trả hết quà cáp tiền mừng đi! Đừng để nó khinh thường chúng ta!”
Nói xong, bà cụ tức giận bỏ đi.
"Ha ha!"
Ngô Tuệ Lan vô cùng hãnh diện vì mình như vừa đánh xong một trận thắng lớn.
Sau khi xong bữa tiệc tân gia, về đến nhà bà cụ Mục vô cùng tức giận.
“Cái ả Ngô Tuệ Lan này, đúng là đồ phá hoại! Một buổi tiệc tân gia tốt đẹp bị nó nói vậy làm mất đi mấy bàn khách, quà cáp tiền mừng chẳng