*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Lấy lại vòng ngọc
"Mở mắt chó của anh ra xem, căn nhà này có phải là nhà của chúng tôi không!"Mục Hải Long nửa tin nửa ngờ, mở giấy chứng nhận nhà đất ra xem.
"Mẹ kiếp!"
Anh ta kinh hãi đến mức bật thốt ra một tiếng churi the.
Đúng thật là con mẹ nó đăng ký quyền sử dụng đất dưới danh nghĩa Mục Thiên Lam!
Bà cụ Mục, Lý Nam Hương, Mục Hải Yến và những người khác đều nhao nhao chuyền tay nhau xem giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà đất.
Chờ sau khi xem xong, cả đám đều kinh ngạc đến nỗi ngày người.
Chẳng bao lâu, tất cả bạn bè, họ hàng của gia đình nhà họ Mục đều im như phỗng.
Hóa ra Tiêu Thanh không hề khoa trương, bốc phét. Nhà bọn họ thật sự có một căn nhà rộng ba trăm năm mươi mét vuông.
"Bây giờ tôi nói nhà anh là nhà rách, là tầm thường, anh còn phản đối nữa không?"
Tiêu Thanh cười nhìn Mục Hải Long.
Mục Hải Long cúi đầu, sắc mặt rất khó coi.
Toàn bộ gia đình nhà họ Mục cũng không dám phản bác. Ngôi nhà mới của gia đình Mục Hải Long so với căn nhà này, chẳng lẽ không phải là một ngôi nhà rách sao?
"Ha ha!"
Lúc này, Mục An Phong kích động cười to: "Bố, đây thật sự là nhà của chúng ta, căn nhà này của chúng ta quá xa hoa, hoàn toàn đè ép nhà của bác và chú, nhà chúng ta có thể ở trước mặt nhà bọn họ nở mày nở mặt rồi!"
"Um um um!"
Mục An Minh gật đầu như giã tỏi.
"Ba phải nhanh chóng gọi mẹ con lên, để cho bà ấy nhìn nhà mới của chúng ta, bà ấy nhất định sẽ rất vui."
Nói xong, ông gọi điện thoại cho Ngô Tuệ Lan. Lúc này, Ngô Tuệ Lan bày ra vẻ mặt không
kiên nhẫn lẩm bẩm.
"Cái thắng Tiêu Thanh này thật sự là làm mình tức giận. Bản thân có tài cán gì chẳng lẽ trong lòng không tự biết được sao? Lại còn dám khoe khoang không kiêng nể gì như vậy, bây giờ nói không chừng đều bị mọi người cười cho thối mũi rồi.”
"Có một thằng con rể như vậy thật sự là vô
phúc."
"Rõ ràng có thể đánh nhau, bảo cậu ta đi thi đấu cậu ta lại không đi. Rõ ràng có công việc, bảo cậu ta đi đơn vị tìm một chỗ làm chức nhỏ cũng được, nhưng cậu ta vẫn không chịu, cả ngày đi theo phía sau mông đàn bà, loại đàn ông này thật không có tiền đồ!"
"Không có tiền đồ thì thôi. Thời điểm mấu chốt còn đi gây chuyện, lại còn khoa trương bốc phét, thật sự là làm đầu mình đau như muốn nổ tung!"
Lẩm bẩm đến đây, bà tức giận không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này bị mất mặt, hại tôi bị người ta chế cười đến không ngẩng đầu lên nổi, tôi liều cái mạng già này cũng phải khiến cho cậu ta và Thiên Lam ly hôn, thật sự là chịu không nổi cậu ta mà!"
Đúng lúc này, điện thoại di động của bà ta vang lên.
Thấy là Mục An Minh gọi tới. Bà nhấn nút nghe và phàn nàn: "Tôi bảo ông không đi với cậu ta, ông không thèm nghe. Có phải lần này bị chế cười, gọi điện thoại để phàn nàn với tôi hay không?"
"Tôi chỉ có thể nói với ông tôi không giải vây cho các người đâu, tôi không nhịn được tức giận để gặp cậu ta, tôi đi trước đây, các người tự mình nghĩ biện pháp thoát thân đi."
Nói xong, bà ta định cúp máy.
"Không phải Tuệ Lan, không phải như những gì bà nghĩ đâu!"
Mục An Minh vội vàng nói: "Nhà chúng ta không mất mặt, nhà chúng ta được nở mày nở mặt rồi, căn nhà của chúng ta thực sự đẹp. Một cái sảnh trước cửa đã dùng hai mươi bốn cân vàng 24k."
"Bà đi lên mà xem đi, phòng hai trăm tám mươi mốt, tôi hứa với bà xem xong là không rời mắt được. Thật là quá đẹp, quá sang trọng, bà cụ Mục đều hâm mộ đến phát khóc đấy."
Ngô Tuệ Lan sợ ngây người.
Sửng sốt ở đó thật lâu không hoàn hồn. Ngôi nhà mới của mình, một cái sảnh thôi đã
tổn hai mươi bốn cân vàng?
Đây là thật hay là giả!
Bà ta không thể tin đó là sự thật
"Tuệ Lan, bà có nghe tôi nói không?"Mục An
Dân hỏi.
"Tôi nghe được."Ngô Tuệ Lan nói: "Ông, ông