*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm xúc của anh ta bây giờ rất kích động, muốn bước xuống giường. "Cậu Tuấn Cơ, không được!"

Lý Mẫn Hạo nhanh chóng ngăn anh ta lại, nói: "Ông nội cậu đã có lệnh, cậu nhất định phải chấp hành nghiêm chỉnh, nếu cậu không làm như vậy thì không chỉ khiến Hắc Thủ Môn đánh vào thế lực Tề Lỗ gây ra tổn thất nặng nề, còn có khả năng cao sẽ khiến cảnh sát tìm được nơi ẩn náu của chúng ta, một mẻ bắt gọn thế lực của chúng ta. Như thế sự nghiệp cả đời của ông nội cậu sẽ thất bại trong gang tấc!"

Tổng Tuấn Cơ quát to: "Chẳng lẽ tôi phải tiếp tục chịu đựng, để Tiêu Thanh sống thong dong vui vẻ sao?"

Bình luậnLý Mẫn Hạo nói: "Cậu Tuấn Cơ đừng kích động quá, ông nội cậu đã phái Lỗ Thiên Tuấn, em trai của Hồng Kim Khoa đi Long quốc, dự tính đêm nay là có thể đến nơi này của chúng ta. Ông ta là một bậc thầy về võ thuật, có ông ta ra tay thì chắc chắn có thể giết chết Tiêu Thanh."

"Chờ ông ta đến đây, khoảng ba bốn giờ rạng sáng đêm nay, lúc đó đêm khuya vắng người, để ông ta đột nhập vào phòng bệnh cao cấp của nhà Mục Thiên Lam, thần không biết quỷ không hay giết chết bọn họ, sáng sớm ngày mai cậu Tuấn Cơ sẽ có thể nhìn thấy tin tức Tiêu Thanh và cả nhà Mục Thiên Lam đều chết hết.”

"Ha ha!"

Tống Tuấn Cơ nghe xong cười to: "Bậc thầy võ thuật, có võ công cao cường. Ông ta có thể bị đạn bắn mà vẫn không bị thương, dù cả nhà Mục Thiên Lam có cảnh sát bảo vệ, bậc thầy võ thuật Lỗ Thiên Tuấn đã ra tay thì một nhà bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ, ông nội đúng là chu đảo, mối thù lớn của tôi sắp được báo rồi, ha ha ha..."

Cùng lúc đó, ở cục tuần tra.

"Quá tốt rồi! Nghe lén được nhiều chuyện có giá trị như vậy, ngày chết của bọn chúng đến rồi!"

Cục trưởng Lưu rất kích động, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Thanh.

Vào lúc này, Tiêu Thanh đang lái chiếc Mercedes S6 trên đường đưa Mục Thiên Lam đến công ty.

"Tiêu Thanh, anh nói đến bao giờ cảnh sát mới không bảo vệ chúng ta nữa?"

Mục Thiên Lam ngồi trên ghế lái phụ lo lắng nói: "Mặc dù những thế lực Hạ Quốc kia đều đã yên tĩnh, nhưng một ngày bọn chúng chưa bị diệt trừ là một ngày chúng ta không thể khôi phục lại cuộc sống bình thường"

"Loại cảm giác lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng này, em thật sự chịu đủ rồi. Chỉ sợ một lúc nào đó, đột nhiên có mấy cái người mặc áo đen chạy tới ném vài quả bom làm chúng ta nổ tung."

Tiêu Thanh cười cười: "Chuyện bà xã lo lắng không phải không có lý nhưng em cũng không cần quá lo lắng, tin tưởng anh. Không đến mấy ngày nữa, bà xã sẽ giống như trước đây, muốn đi đâu thì đi đó, không cần người bảo vệ."

Mục Thiên Lam chua sót cười một tiếng: "Chỉ hi vọng có thể như thế"

Sau đó, cô lại hỏi: "Tiến độ xây dựng biệt thự đến đâu rồi?"

Tiêu Thanh trả lời: "Đang tiến hành rất thuận lợi, hai mươi bốn tiếng không nghỉ liên tục xây dựng, dự tính vào lúc bố mẹ xuất viện là có thể hoàn thành."

"Đến lúc đó lại tổ chức một bữa tiệc tân gia. Cả nhà chúng ta có thể ở biệt thự thoải mái dễ chịu rồi."

Mục Thiên Lam lộ ra khuôn mặt hạnh phúc: "Đến lúc đó được chuyển vào sống trong ngôi nhà xa hoa rộng lớn, chắc chắn bố mẹ sẽ rất vui vẻ."

Lúc này, điện thoại của Tiêu Thanh bỗng kêu lên.

Sau khi kết nối điện thoại, nghe tin tức từ phía cục trưởng Lưu, Tiêu Thanh hết sức vui mừng.

"Một lát nữa tôi sẽ tới đó."

Tiêu Thanh cúp điện thoại, đưa Mục Thiên Lam đến công ty, sau đó tiến về phía cục tuần tra.

Nghe xong đoạn ghi âm đối thoại của Tổng Tuấn Cơ và Lý Mẫn Hạo, Tiêu Thanh mừng rỡ nói: "Nhà máy điện tử Long An chính là nơi trọng điểm, nơi này chắc chắn là chỗ ẩn náu của thế lực Hắc Thủ Môn."

Cục trưởng Lưu gật đầu nói: "Tôi đã phải máy bay không người lái đi giám sát nhà máy điện tử Long An,



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play