Thẩm Hải Băng nói: "Hiện tại, tôi không tiện ký cho lắm."
Tử Lượng cười nói: "Em mặc ít như vậy nằm ở đây không phải là định câu người giàu thế hệ thứ hai sao? Nếu như vậy, thì tôi tình cờ là loại người em muốn câu đó, em cho cái giá đi, tôi đảm bảo nhất định là ngay lập tức sẽ có tiền cho em luôn. Sau đó, tôi sẽ đưa em đến phòng tổng thống ngủ, chúng ta..."
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Thẩm Hải Băng đã đứng dậy tát vào mặt anh ta, cô ta hét lớn: "Anh hãy cút xa tôi ra, tôi không phải cái thứ ngu ngốc mà thế hệ giàu có thứ hai như anh muốn chơi là có thể chơi nhé!"
Khu vực nghỉ ngơi bỗng trở nên yên ắng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tử Lượng.
Tiêu Thanh cười nói: "Cho mày giả bộ làm màu, bị thế này đã thấy sảng khoái chưa?" “Quản việc của mày đi!”
Tử Lượng cáu kỉnh nói, sau đó tức giận mà nói với Thẩm Hải Băng: "Cô có biết tôi là ai không?" "Tôi nói với cô. Ba tôi là chủ tịch của bất động sản Thế Thông, tài sản cá nhân có hàng nghìn tỷ. Cô là một ngôi sao hạng hai mới ra mắt, có dùng hết sức kiếm thì cũng chỉ được vài tỷ mỗi năm là cùng, vậy mà còn dám đánh một tỷ phú như tôi. Cô không muốn tham gia ngành giải trí nữa phải không?"
Thẩm Hải Băng hừ một tiếng: "Tôi đến Danh Châu lần này là để ký hợp đồng với giải trí Kim Huy. Ba của anh cũng chỉ có tài sản nghìn tỷ thôi. Tài sản của chủ tịch giải trí Kim Huy có nhiều không?" "Trước mặt nhiều người như vậy, anh muốn ném tôi lên giường bằng tiền. Nếu chuyện bị lộ ra ngoài, hình ảnh của giải trí Kim Huy sẽ vì tôi mà bị tổn hại. Anh có thể gánh vác được trách nhiệm đó được không?" "Tôi..."
Tử Lượng cứng họng.
Giải trí Kim Huy do đại ca Hoắc Thiệu Đông của Danh Châu mở cho con trai mình là Hoắc Kim Huy, và sự thật là Tử Lượng không thể đắc tội với anh ta. "Anh sợ hãi rồi phải không? Nếu anh sợ hãi thì hãy tránh xa tôi ra!"
Thẩm Hải Băng hét lên.
Tử Lượng chỉ cảm thấy thể diện của anh ta đã mất sạch.
Ngô Thành Huy biết cơ hội làm màu của mình đến rồi nên bước tới, vội vàng nói: "Thẩm Hải Băng, cô có biết tôi là ai không?" "Anh là ai?"
Thẩm Hải Băng nghiêm mặt.
Ngô Thành Huy nói: "Cô có biết nhà họ Mạnh ở Danh Châu không? Họ có tài sản khoảng chục nghìn tỷ. Người giàu nhất ở Danh Châu, Mạnh Hạo Nhiên, con trai cả của nhà họ Mạnh, là em rể của tôi, nó cùng với tổng giám đốc của giải trí Kim Huy Hoắc Kim Huy là anh em tốt đấy. "Cô còn chưa ký hợp đồng với giải trí Kim Huy, vậy mà dám đánh bạn Ngô Thành Huy của tôi như vậy. Cô tin hay không, tôi sẽ gọi điện cho em rể tôi để tôi xem sau đó cô còn có thể ký bản hợp đồng đó không nhé?"
Khi những lời này được nói ra, Thẩm Hải Băng trở nên hoảng sợ.
Giải trí Kim Huy đã bỏ ra một trăm năm mươi tỷ để ký hợp đồng với cô ta, đây là hợp đồng có giá trị cao nhất trong các công ty giải trí lớn, cô ta cũng muốn nhận mức phí ký kết cao ngất trời này, nếu mà thất bại thì thiệt hại này với cô ta là quá lớn.
Vì vậy, cô ta vội vàng cúi đầu: "Thực xin lỗi, Cậu Ngô, tôi không biết lai lịch của anh lại lớn như vậy, nhưng tôi hi vọng anh đừng chấp nhặt một người hiểu biết bình thường như tôi."
Ngô Thành Huy đắc ý nói: "Nếu cô muốn tôi tha thứ cho cô, cũng được, cô phải xin lỗi cậu Tử trước. Sau đó, cô còn phải bồi tôi ngủ một đêm thì chuyện này mới có thể cho qua. Nếu không, tôi nhất định sẽ ngăn cản cô được ký vào hợp đồng với giải trí Kim Huy đấy!" "Nữ thần, đừng đồng ý!"
Mục An Phong hét lên, cậu ta không muốn nữ thần trong tâm trí cậu ta bị anh họ của mình phá hỏng mất. "Mày câm miệng cho tao!"
Ngô Thành Huy hét lớn: "Mày là cái tên tội phạm hiếp dâm, mày có tư cách gì để kêu ca ở đây hả?"
Tiêu Thanh tức giận nói: "Mồm miệng ăn nói sạch sẽ một chút, còn gọi em vợ của tao với cái cái tên này, thì tao xé rách mồm mày đấy!" "Hi!"
Ngô Thành Huy rất bực dọc: "Cái tên giao hàng như mày, mày phát điện cái gì chứ, mày đánh em rể Hạo Nhiên của tao, em rể tao đang nghĩ cách xử lý mày đó, mày còn dám mắng/hồ to gọi nhỏ tao. Mày tin hay không bây giờ tao gọi cho em rể tạo và bảo đến xử lý mày luôn nhé? " "Đi gọi điện thoại đi, đi đi, để xem là ai xử lý ai!"
Tiêu Thanh cũng nổi nóng rồi, ném món quà anh tặng cũng không sao, nhưng mà dám gọi em vợ anh bằng cái tên như vậy, thật là ngứa mắt phải đánh anh ta mới được! "Tao đi gọi, hôm nay cho mày khó coi luôn!"
Ngô Thành Huy lấy điện thoại di động ra.
Ngô Bội Dao nhanh chóng khuyên bảo: "Anh à, hay là thôi đi, đừng có chấp nhặt với anh ta, kẻo bây giờ anh ta chạy qua đánh anh, là chỉ có anh chịu thiệt thôi đó."
Sau khi suy nghĩ, Ngô Thành Huy thấy cũng đúng, anh ta bỏ điện thoại di động xuống, ném qua một câu hung dữ: "Mày lại dám láo xược với tao, thì tao nhất định sẽ xử lý mày, nếu không tạo không phải họ Ngô!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT